Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85
Chương sau
Trên ghế bậc cao nhất tôi ngồi nghiêng mình chống cằm suy tư một mình, ngoài kia lính đi gác, canh cửa, nô tỳ nấu ăn, trồng trọt... Để tôi miêu tả chút đỉnh về nơi ở, nơi tôi sống chỉ bằng hai phần mười âm phủ thôi, tổng cộng năm dãy phòng, một dãy mười phòng, bốn dãy nằm ngang phía dưới dành cho tùy tùng, dãy của tôi nằm dọc ở sau đại sảnh mình tôi ẩm ba phòng, hai phòng để trống, ra khỏi cửa phòng thì có hồ nước nhỏ trồng nhiều hoa sen trắng tôi xem đó là biểu tượng đau thương, màu trắng của đám tang thay vì thuần khiết, trong trắng. Xung quanh hồ là dãy hoa bỉ ngạn đỏ, tôi có cho chút máu vào và được bao bọc bởi kết giới cực mạnh ngoài tôi ra thì chẳng có mống nào trà trộn vô được. Vô chủ đề chính, tôi không phủ nhận là tôi có chút tình cảm nam nữ với tên Từ Hào Vương kia, tôi đa nghi chút vì độ xoay ba trăm sáu mươi độ của Diêm Hậu, nhận con dâu nhanh quá vậy, còn Từ Hào Vương nữa đột nhiên bảo thích tôi? À há, muốn diễn tôi sẽ diễn chung với mấy người, thiếu tôi bớt vui hơi bị nhiều đấy. Trên trần gian Phương Lâm hối thúc mấy đứa bạn đưa tôi vào bệnh viện, họ làm sao mà biết tôi đã xuất hồn về đây, năng lực tôi che đậy hết rồi, con người tôi giống như ngất xỉu do sốt cao thôi. Từ Hào Vương hiên ngang sải những bước rộng tự tin đi vào. "Đám lính không có chút năng lực gì cả, đánh có chút xíu đã lăn quay một đống, tưởng người của nương tử cao siêu gì, hóa ra một lũ phế vật". Tôi giữ nguyên tư thế nhìn hắn ta ra vẻ. "Ngày kia chúng ta thành thân đi". Khi hắn ngừng nói không gian cũng im lặng như tờ ngoài đôi mắt tôi nhúc nhích theo dõi hành động hắn ra chả chịu bố thí hắn nữa chữ. "Nương tử im lặng chính là đồng ý". Lời nói thì không chính chắn nhưng thông qua người nói thì thành ép buộc, kiểu ra lệnh, thấy lạnh lùng kiểu gì ấy nhỉ, mà thôi kệ đi tôi biết gì tả nấy, suy nghĩ nhiều làm chi cho mệt não. Từ Hào Vương nhíu mày khó chịu, xem xem đối phương nín thin từ đầu mùa đến cuối mùa. "Tôi đang nói chuyện với cô đấy". "Nói tiếp đi". "Bảo tôi nói tiếp mà cô im lặng thì tôi thành tự kỷ mất à?" "Muốn gì thì tự làm đi, hỏi ý kiến tôi làm gì?". "Ngồi thẳng lên cho phong thái chút đỉnh xem, cách ngồi chẳng tôn trọng tôi xíu nào cả". Liên quan? Hắn ta bị sao vậy? Cách ngồi nói lên tính cách tôi à?. "Tiễn khách". "Ngày kia nàng chuẩn bị đi, ta về âm phủ chuẩn bị trước". Từ Hào Vương mặt mày sáng rỡ vui vẻ rời khỏi. Tôi cũng vui vui trong lòng cơ mà chả hiểu sao lòng sầu quá. Đôi khi tình yêu đặt ra chỉ cho cái mục đích trước mắt và lợi ích sau này. Mấy người trần gian như các người không hiểu đâu, tôi nói cho biết ở dưới này ý hôn nhân có hai loại. Loại một ý là tình cảm hai bên dành cho nhau chân thật, cưới rồi sống đời đời kiếp kiếp bình yên hạnh phúc. Loại hai thì còn cái gì ngoài mục đích trục lợi riêng, hôn nhân chỉ là hình thức, dù có tình cảm cũng phải gạt bỏ. •••• "Châu Mộng Dư đã ngủ mê man ba ngày rồi". "Sốt cao quá, bác sĩ bảo sẽ sớm tỉnh lại sao bây giờ..." Phương Lâm nghỉ ngơi thở dài não nề. Vĩ Nam ngã lưng dựa tường, chân đạp vào thanh sắt chắn ngang, mắt nhắm nghiền nghỉ ngơi. •••• Ngày cưới diễn ra long trọng nhất âm phủ, náo động, mấy hồn ma, quỷ dạt hai bên lề đường nhìn, miệng nhao nháo chúc mừng hỷ sự. Họ bất ngờ khi thông báo hôn sự này lắm mà chức bé nhỏ hó hé, không đem chiên thì hành hình, tâm hồn bé nhỏ chịu đâu nổi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85
Chương sau