"Cậu đi ở ngoài bìa rừng thôi nhé, đừng vào trong, mà thôi, đừng để Châu Mộng Dư tách ra khỏi bọn mình, dù gì cậu ấy cũng là con gái, sức yếu, gặp chuyện gì lại xoay sở không kịp".
Phương Lâm căn dặn, suy nghĩ lại mách bảo không nên làm vậy, Phương Lâm thấy cũng không an toàn nên kéo tôi đi cùn, tôi bĩu môi, tôi cũng lớn rồi, có còn là con nít đâu mà canh trừng tôi như đứa trẻ vậy chứ, tôi biết Phương Lâm có ý tốt, phòng bệnh hơn chữa bệnh, nhưng tôi lại không thích kiểu này cho lắm.
Phương Lâm giống như đội trưởng, ra lệnh cho Vĩ Nam và Doãng Phong đi đầu, tôi và Hoạ Việt đi giữa, Phương Lâm đi cuối canh trừng tôi, đi cùng một chỗ thì không thể kiếm được nhiều củi khô, nhưng làm vậy sẽ không ai phải mất mạng.
Trời nhá nhem tối, ánh sáng chìm dần nhường lại cho bóng tối lên cao, chiếm lĩnh cả một vùng đất âm u, đáng sợ, Phương Lâm ngoắc tay bảo về, kiếm cũng kha khá, nhiêu đây có thể đốt qua đêm, không biết đốt ở giữa trại có đủ ánh sáng để xua đuổi ma quỷ đang rình mò ngoài kia hay không, vì lều sẽ có một góc tối che khuất ánh sáng của lửa, đây là một lợi thế dành cho chúng sát hại con người nhanh gọn.
Khi về trại, lửa đã đốt lên, lều cũng được dựng đàng hoàng, đẹp đẽ, cây cỏ ở chính giữa trại được dọn dẹp sạch sẽ nhường chỗ đốt lửa, nấu đồ ăn. Trong lòng tôi cứ thom thóp lo sợ, có cảm giác như một điều ác đang đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709779/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.