Thời gian cũng trôi nhanh thật, nhanh như cách gió phiêu du từng ngọn đồi, chưa gì đã gần ngày đi cắm trại, tôi và Hoạ Việt cũng đã xuất viện từ mấy ngày trước, tôi lo học, lo đi chơi chung với lớp, lo công cụ sắp đi cắm trại mà quên luôn cả sợi dây chuyền Từ Hào Vương đưa, tôi cũng không vào được phòng trong giấc mơ nữa, đi cắm trại, tôi sẽ gặp quỷ hỏi, còn bây giờ, tôi sống rất tốt, tình cảm với mấy bạn cùng lớp càng ngày càng thân như bạn thân lâu năm.
Không nhờ Từ Hào Vương sắp xếp thì tôi đâu có được gặp cái lớp nhiệt tình như này, tôi cảm ơn vì sự sắp đặt đó.
"Châu Mộng Dư này, cậu mau xếp đồ vào balo đi, ngày mai bắt đầu lên đường rồi".
Phương Lâm đi ngang thấy tôi nằm dài trên giường úp mặt xuống gối, Phương Lâm đứng trước cửa nhắc nhở, tôi mệt mỏi không thèm ngoái nhìn phắc tay đuổi đi.
Phương Lâm không nói gì nữa, xoay người bỏ đi, Phương Lâm cất sợi dây chuyền trong túi quần, hôm cứu tôi ở bệnh viện vô tình thấy sợi dây chuyền dưới chân bàn, Phương Lâm lén lấy cất đi, không thấy tôi kiếm tìm cũng không muốn nhắc tới cho tôi nhớ ra, ích kỷ vì người mình yêu có gì sai không? Phương Lâm không muốn chia sẻ tình cảm với ai, càng không muốn Từ Hào Vương tiếp xúc nhiều với tôi, đi cắm trại thì rất nguy hiểm, dù không muốn cũng đành đưa sợi dây chuyền cho tôi để Từ Hào Vương bảo vệ tôi mọi lúc, đợi đến lúc thích hợp sẽ đưa sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709777/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.