"Bình tĩnh, bình tĩnh lại đi, đừng sốc mà".
Phương Lâm ôm tôi vào trong lòng, ánh mắt bao trùm sự đau buồn đến thương tâm, tôi không giả vờ mạnh mẽ được nữa, nhiều cú sốc đến nhanh quá tôi không kịp chuẩn bị tinh thần, không kịp trở tay, lúc đầu tôi không nên chuyển trường, lúc đầu tôi không nên gặp Từ Hào Vương, lúc đầu tôi nên ra ở riêng, không vì bạn bè đối xử không tốt mà đánh liều chuyển đi.
Tôi không phải là một người gặp khó khăn liền đổ tội lên đầu người khác, nhưng bây giờ tôi đổ hết lên đầu Từ Hào Vương, tôi mong không bao giờ gặp Từ Hào Vương, trước khi gặp Từ Hào Vương tôi chưa từng gặp ma, chưa từng bị ma nhát, chưa từng bị ma đuổi giết hết lần này tới lần kia, người xung quanh sẽ không bị chúng giết hại, họ đều vô tội nhưng bị cuốn vào dòng xoáy của tôi.
Một mảnh áo phông Phương Lâm ướt, đều là nước mắt của tôi, tôi ôm chặt Phương Lâm, ôm chặt hết mức có thể.
"Có phải do mình nên họ mới chết không?".
Tôi khóc thút thít, tiếng khóc vang vang trong căn phòng, dằn vặt bản thân, tôi gánh là được rồi, cần gì kéo họ vào? Ừ thì họ không thân thiết ruột thịt gì với tôi, nhưng tôi cảm thấy tôi đã gián tiếp giết chết họ.
"Không phải do cậu đâu, không phải, do chúng nó giết người chứ không phải cậu giết, đừng tự dằn vặt bản thân nữa".
Phương Lâm vuốt mái tóc của tôi, ngoài nhìn và an ủi ra thì Phương Lâm bất lực không biết làm gì để tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709773/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.