Tôi đi tới bệnh viện gặp Phương Lâm.
"Viên Minh Triệu".
Giọng hơi lạnh của người âm, rất nhẹ nhàng khi gọi tên.
"Tiêu Cát Yên".
Phương Lâm nghe tiếng quen thuộc, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình người xưa, lâu rồi chưa được nghe tôi gọi tên thật của Phương Lâm.
"Viên Minh Triệu, anh có thể vào phòng em nói chuyện với em một chút có được không?".
Tôi cười buồn khi nhìn Phương Lâm cố gắng tìm kiếm nơi tôi đang đứng.
Phương Lâm vẫn giống như xưa, trải qua hai trăm năm, đầu thai thành người, ký ức vẫn chưa quên, tôi buồn, buồn vì tôi đã bỏ qua một người con trai tốt tính để theo đuổi Từ Hào Vương, Phương Lâm biết tôi không thích cậu nhưng cậu vẫn luôn theo dõi từng bước đi của tôi, bảo vệ khi tôi gặp nạn không màng đến tính mạng, tôi chua xót, cay cay nơi khoé mắt, nếu Phương Lâm tỏ tình thêm một lần nữa tôi nhất định gật đầu đồng ý, kiếp trước có lẽ do tôi ngu, mới yêu phải một tên tra nam.
Phương Lâm chạy thật nhanh vào phòng bệnh tôi, khoá trái cửa lại.
"Tiêu Cát Yên, em ở đâu".
Phương Lâm nhìn xung quanh, thấy mỗi thân xác tôi nằm im trên giường trắng đang truyền nước, Phương Lâm yêu tôi nhưng yêu con người tôi ở kiếp trước, kiếp này vẫn là tôi nhưng tính cách khác xưa, không quen được, cảm giác rất xa cách.
Tôi hiện ra, Phương Lâm không muốn chần chừ thêm một giây nào nữa, suy nghĩ mách bảo là ôm người đó ngay đi, không ôm sau này không có cơ hội đâu, Phương Lâm chạy đến ôm, cái mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chong-ma/1709761/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.