… Đừng sợ?
Đây là lần đầu tiên có người nói như vậy với Giang Tùy Châu.
Anh không biết Hoắc Vô Cữu lấy lòng tin từ đâu. Cho dù y là chiến thần trảm thần sát phật, hiện tại y chẳng qua là một pho tượng đất sét, bất cứ kẻ nào quyền đấm cước đá đều có thể đập vỡ y.
Nhưng không hiểu sao lời do y nói ra, lại khiến người ta nhất mực tin tưởng, giây phút ấy, Giang Tùy Châu cảm thấy, y như thể bảo vệ anh chặt chẽ sau lưng mình.
Giang Tùy Châu nhất thời không hồi hồn kịp.
Hoắc Vô Cữu cảm giác sức giãy của Giang Tùy Châu như giảm bớt, giương mắt nhìn lên, thấy người này tuy vẫn trưng ra gương mặt lạnh lùng như xưa, ánh mắt lại trống rỗng.
Y không kiềm lòng được mà thở dài.
Người này, rõ ràng là một con thú vô hại, nhưng cứ khăng khăng khoát da sói cho bản thân.
Y thả tay Giang Tùy Châu ra, sẵn tiện cầm lấy chén ngọc trong tay anh.
Tay bỗng dưng trống trơn, Giang Tùy Châu giờ mới hoàn hồn.
Trong thấy Hoắc Vô Cữu ngồi trên xe lăn đã cầm đi chén thuốc của anh, lúc này đang một tay bưng thuốc, dùng ánh mắt lạnh lẽo bình lặng nhìn anh.
“Về giường.” Anh nghe Hoắc Vô Cữu nói.
Vẫn là giọng nói máy móc lại lãnh đạm ấy, giống như đang ra lệnh cho binh lính dưới trướng của mình.
Giờ Giang Tùy Châu mới chú ý thấy, anh chỉ mặc mỗi áo ngủ mỏng manh, lộ cả mắc cá chân.
Đầu xuân thời tiết không lạnh mấy, nhưng đối với cơ thể ốm yếu này mà nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chien-than-tan-tat-ve-lam-thiep-va-cai-ket/358966/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.