Giang Tùy Châu gọi tiểu tư đi sang một bên, kiểm tra xung quanh yên ắng mới mở miệng.
“Tên gì?” Hỏi hắn.
Tiểu tư vội lau mồ hôi sau ót, nói: “Bẩm Vương gia, tiểu nhân tên Tôn Viễn.”
Giang Tùy Châu gật khẽ rồi căn dặn qua loa mấy câu.
Chẳng qua nói với hắn, bảo hắn hầu hạ y cẩn thận, không được xảy ra mảy may sai xót nào.
Tiểu tư này trông có vẻ là người thành thực lại nhát gan, sau khi nghe anh nói, tay siết chặt góc áo vò qua vò lại.
Giang Tùy Châu quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Hạng người thành thực chất phát thế này, trái lại rất phù hợp.
Ngừng lại trong chốc lát, Giang Tùy Châu lại mở miệng dò hỏi: “Người theo hầu hạ Hoắc phu nhân từ hôm qua, có ai bảo ngươi đưa gì cho y không?”
Tôn Viễn sững sờ, xong mặt lập tức hiện vẻ hoảng sợ, liên tục xua tay.
“Không có… Không có!”
Vậy là có rồi.
Giang Tùy Châu không cần nghĩ cũng biết. Tuy rằng Hoắc Vô Cữu người Bắc Lương, nhưng phụ thân của y năm xưa chính là tướng quân của Nam Cảnh. Người trong triều đình, ít nhiều cũng có liên quan, có một vài hành động lén lút, cũng không lạ gì.
Giang Tùy Châu gật đầu: “Dù có, bổn vương cũng sẽ không phạt ngươi.”
Tôn Viễn gấp gáp trả lời: “Vương gia, đúng là từng có người nhờ tiểu nhân truyền tin nhưng tiểu nhân từ chối!”
Giang Tùy Châu cố bày ra vẻ ôn hòa nhất có thể, nhẹ nhàng nói: “Vậy là có?”
Tôn Viễn sợ đến mức nhũn chân.
Hắn biết ngay mà, tự dưng Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chien-than-tan-tat-ve-lam-thiep-va-cai-ket/358953/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.