Sau khi đoàn người của Giang Tùy Châu đi xa, trong nội viện lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Hoắc Vô Cữu ngồi dậy, kéo xe lăn lại gần, chống tay vào mép giường mượn lực, nhấc một cái ngồi lên xe lăn.
Y yên lặng kéo tóc lên sau ót, lưu loát cột lại, rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời sáng rỡ.
Trước nay khả năng thích ứng với hoàn cảnh của y rất tốt. Lúc trước ở nơi khuất ánh mặt trời, y có thể chịu đựng cát bụi đất bắc, có thể thống khoái cưỡi ngựa trên sa mạc; đến khi phụ thân của y khởi binh, y cũng có thể nhanh chóng thích ứng mấy năm chiến tranh liên tục, cũng học được làm sao để bò ra từ núi thây biển máu, dẫn đầu thuộc hạ, làm một tướng lĩnh hợp cách.
Còn bây giờ, y có thể trong thời gian ngắn học làm thế nào để có thể sinh hoạt khi hai chân đã mất chức năng, sống một thân một mình cùng với kẻ địch, làm thế nào binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu xuống mặt đất, khi mặt trời dần lên cao, chúng nó từ từ chiếu đến trên người Hoắc Vô Cữu.
Khi tia nắng sắp bao phủ đến gần xe lăn của Hoắc Vô Cữu thì tiếng đập cửa bỗng vang lên.
Hoắc Vô Cữu nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt không dấu vết cúi xuống.
Y biết bây giờ là thời cơ tốt nhất để y tìm hiểu tin tức.
――――
Giang Tùy Châu tất nhiên là không biết suy nghĩ xấu xa mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chien-than-tan-tat-ve-lam-thiep-va-cai-ket/358945/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.