Giang Tùy Chu dừng một chút, mày nhăn lại, rũ mắt về phía mặt đệ tử của đại phu kia. 
Nhưng tiểu tử này cúi đầu quá thấp, ngoại trừ một ánh nước trong nháy mắt vừa rồi thì chưa từng để y thấy được gì nữa cả. 
Giang Tùy Chu đang muốn nhìn thêm, liền nghe thấy lão đại phu kia mở miệng nói: “Thỉnh Vương gia vươn tay ra.” 
Giang Tùy Chu nhìn về phía ông ta, chỉ thấy ông ta mang bộ dáng phục tùng mà rũ mắt, cung kính đợi ở chỗ cũ, tựa như đang chờ bắt mạch cho y. 
Y nhàn nhạt liếc mắt đồ đệ kia của ông ta một cái, chậm rãi vươn tay, đặt lên dược chẩm(*) mà lão đại phu kia bày ra. 
(*) Dược chẩm (gối thuốc): là phương pháp lựa chọn và sử dụng các dược vật làm ruột gối để gối đầu nhằm phòng chống bệnh tật, bảo vệ và nâng cao sức khỏe. 
“Đồ đệ này của ngươi, vóc dáng rất cao đó.” Giang Tùy Chu thu hồi ánh mắt, như lơ đãng mà nhàn nhạt hỏi. 
Lão đại phu đặt ngón tay lên trên cổ tay của y, cung kính cười nói: “Vương gia chê cười. Vốn tiểu tử này làm nghề cày cấy, mấy năm trước chạy nạn từ phương bắc tới đây, được tiểu nhân cứu hắn ta một cái mạng, mới đi theo bên người tiểu nhân.” 
Nói rồi, lão đại phu kia liếc mắt với đồ đệ ông ta một cái, nói: “Đi ra từ vùng nông thôn, chưa từng thấy cảnh đời, Vương gia chớ trách.” 
Giang Tùy Chu cười nhạt một tiếng, không tiếp lời. 
Một lát sau, đại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chien-than-tan-tat-ve-lam-thiep-va-cai-ket/2319507/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.