Hoắc Vô Cữu nhìn ra được, thủ hạ này của Giang Tùy Chu đang suy nghĩ cái gì.
Nếu hắn ta thật sự là thiếp của Giang Tùy Chu thì nói những lời này cũng không hề kỳ quái. Nhưng hắn ta đâu có phải, bày ra dáng vẻ như thế này, chính là đang lấy hắn làm trò cười.
Hoắc Vô Cữu nhớ tới tình hình vài lần gặp mặt ít ỏi với người này từ sau khi bản thân mình bị nhốt vào Tĩnh Vương phủ, thì càng thêm khẳng định điều này.
Hoắc Vô Cữu nói xong câu kia, còn nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Hắn chưa bao giờ để người khác thực hiện được loại tâm tư này, đặc biệt là dùng ở trên người hắn.
Cố Trường Quân nghe được lời này, nhất thời sửng sốt.
Hắn ta chỉ coi Hoắc Vô Cữu là một tù phạm, ngày thường ít nói, trong lúc nhàn rỗi không có việc gì đến tùy tiện trêu chọc một chút cũng không có trở ngại gì cả.
Nhưng hắn ta lại không biết, từ nhỏ Hoắc Vô Cữu đã mang tiếng xấu hỗn nghịch ngoan cố ở Dương Quan, trông có vẻ vô thanh vô tức, vẻ mặt kiêu căng thì tự cao tự đại, kỳ thật cũng không ai trêu được vào hắn.
Còn có tiểu tử đã từng ăn khổ từ hắn, sau lưng đã lén lút đặt cho hắn biệt danh, nói hắn là chó không sủa là chó cắn.
Trong lúc nhất thời, lời nói sau đó của Cố Trường Quân đều nghẹn trong cổ họng, trong mắt lộ ra vài phần khiếp sợ, ngơ ngác mà nhìn Hoắc Vô Cữu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chien-than-tan-tat-ve-lam-thiep-va-cai-ket/2319482/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.