Sáng sớm hôm sau, Giang Tùy Chu liền cáo bệnh, muốn hồi kinh trước.
Có lẽ là bởi vì ban đêm hôm qua ồn ào đến lợi hại, tâm tình Hậu Chủ không tốt, cũng không còn hứng thú nào nữa, cho nên khi nghe thấy có người tới báo nói Tĩnh Vương điện hạ sinh bệnh, thì liền vung tay lên phê chuẩn ngay.
Quả thực Giang Tùy Chu cũng sinh bệnh.
Ban đêm hôm ấy, sau khi y nằm xuống thì đã âm thầm quyết định. Ngày mai phải hồi phủ, y muốn rời đi trước, vậy không thể không tìm lấy cái cớ.
Như vậy cái cớ tốt nhất, chính là xuất hiện ở trên người y.
Nghĩ như vậy, Giang Tùy Chu không do dự nhiều, cũng không đi thương lượng với Hoắc Vô Cữu. Ban đêm y lén lút mở cửa sổ, dịch chăn ra, cứ như vậy nằm cả một đêm.
Có lẽ là bởi vì lạnh, mãi cho đến sau nửa đêm y mới ngủ được.
Y thanh tỉnh suốt hơn nửa đêm, suy nghĩ rất là minh mẫn, bắt đầu nghĩ tới mấy chuyện từ trời nam biển bắc. Y lăn qua lộn lại chuyện của Bàng Thiệu một lần, rồi lại suy nghĩ dự định về sau, nghĩ mãi nghĩ mãi, suy nghĩ liền bay tới Hoắc Vô Cữu.
Không biết tại sao, khi nghĩ đến Hoắc Vô Cữu, y cứ cảm thấy khuôn mặt cùng với lỗ tai mình lại có chút nóng rần lên.
Y nâng tay lên, nhẹ nhàng dùng bàn tay chạm vào mặt.
Y nhớ tới hôm nay, Hoắc Vô Cữu ôm y một cái.
Là do y không có tiền đồ, lúc thấy máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-chien-than-tan-tat-ve-lam-thiep-va-cai-ket/2319448/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.