Chương trước
Chương sau
Ra khỏi phòng Châu Chấn Kiệt kìm nén hết nổi ném mạnh áo lên ghế sô pha. Hắn ngồi phịch xuống chẳng hiểu mình vì cái gì mà tức giận đến vậy. Xét cho cùng hắn và cô chẳng có quan hệ tình cảm, coi như tình một đêm là được tại sao lại phải tức giận.

Khương Bạch Ngọc không bắt hắn chịu trách nhiệm chẳng phải là chuyện tốt hay sao. Nhưng trong lòng hắn vẫn rấm rức không yên.

Hắn chẳng có nơi phát tiết sự giận giữ này bèn đến quầy bar mở rượu lên uống một hơi. Dòng nước lạnh chảy vào cổ họng lại khiến Châu Chấn Kiệt phát hiện ra sự khác thường.

Trước đây hắn cũng từng uống say khi đi chơi cùng Viên Châu Hoa, tuy nhiên biểu hiện khi say của hắn hoàn toàn khác đệm qua.

Hắn lúc say sẽ chỉ ngủ một giấc, không quấy phá lung tung, nhưng đêm qua lại như biến thành một người khác đến làm chủ bản thân cũng không làm được.

Sự khác thường này chắc chắn phải có nguyên do, Châu Chấn Kiệt ngay lập tức liên hệ với đội bảo vệ của mình, điều tra xem là ai đã giở trò.

Trong phòng Khương Bạch Ngọc tắm rửa xong bắt đầu thu dọn phòng ngủ, vết tích tối qua được cô dọn dẹp sạch sẽ. Xong việc cô liền ngồi thụp xuống giường chỉ muốn ngủ một giấc dậy mọi thứ sẽ quay về quá khứ, trước lúc cả hai xảy ra sự cố này.

Nhưng thời gian không thể quay lại, nó vẫn tiếp tục trôi. Khi đi đến thành phố H hai người nói cười vui vẻ thân thiết, đến khi trở về dường như đã có khoảng cách giữa cả hai.

Vòng xoáy công việc lại tiếp tục, Châu Chấn Kiệt bắt đầu tập trung vào tập đoàn ít khi nói chuyện với cô. Khương Bạch Ngọc làm sao lại không nhận ra hắn tránh né mình.

Có lẽ hắn thực sự ghét chuyện đêm đó mới tạo khoảng cách cùng cô, sợ lại phát sinh chuyện gì như vậy.

Cô cũng không dám làm phiền hắn, quay sang cố gắng làm việc mà mình cần làm là học.

Trong thời gian này Châu Chấn Kiệt nhận được tin mẹ hắn trở về nước dưỡng bệnh, bận càng thêm bận.

Mẹ Châu Chấn Kiệt tên là Vương Trân Dao là một diễn viên múa chuyên nghiệp đã về hưu. Bà xuất thân là con cháu trâm anh thế phiệt vì thế bà rất khó tính với mọi thứ, nhất là chuyện tình cảm của con trai.

Châu Chấn Kiệt là người thừa kế của dòng họ Châu, chính vì thế vợ của hắn phải là người xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối với Châu gia.

Ứng cử viên sáng giá đương nhiên là Viên Châu Hoa, hai người trai tài gái sắc, lấy nhau cũng khiến cho gia tộc của bọn họ càng thêm phồn thịnh.

Vương Trân Dao đang rất ưng ý đứa con dâu tương lai này, đùng một phát con trai bà lại trước bàn dân thiên hạ cầu hôn một đứa con gái khác. Lại còn là một kẻ lam bồi bàn, chuyện này khiến Vương Trân Dao nuốt không trôi.



Bà gọi điện trách mắng hắn làm mất mặt gia đình, mất mặt tổ tiên, lại bị con trai cúp máy không nghe. Vương Trân Dao rất muốn bay ngay về nước xử lý chuyện này, có điều bà phải chăm sóc Châu lão gia đang trị bệnh bên nước ngoài mới trì hoãn lâu như vậy.

Bây giờ Châu lão gia đã khỏe lại, bà cũng bay về nước để can thiệp vào chuyện hôn nhân đại sự của con trai.

Đầu tiên Vương Trân Dao nói bản thân bị bệnh bắt con trai phải xuất hiện thường xuyên bên cạnh mình tại nhà tổ của Châu gia. Chính vì thế những ngày này Châu Chấn Kiệt hiếm khi có mặt ở nhà.

Tin tức Vương phu nhân về nước nhanh chóng đến tai Viên Châu Hoa, tin này quả thực là tin tốt với cô ta. Vương Trân Dao cực kỳ quý mến cô ta, vì thế cô ta có thể dùng Vương phu nhân như một quân cờ hòng cưới được Châu Chấn Kiệt.

Nghĩ là làm Viên Châu Hoa ngay lập tức cùng cha mẹ sang thăm Vương Trân Dao.

Đúng như cô ta nghĩ, Vương Trân Dao nhìn thấy cô ta thì tâm trạng tốt lên không ngừng quan tâm hỏi han. Mà Viên Châu Hoa cũng phát huy khả năng nịnh hót của mình chọc cho Vương Trân Dao vui vẻ.

Lúc này Châu Chấn Kiệt từ bên ngoài đi vào, nghe tiếng cười nói trong phòng khách hắn nhận ra là tiếng của Viên Châu Hoa.

Quản gia lại gần cầm cặp cùng áo cho hắn, Châu Chấn Kiệt kéo cà vạt, hắn chẳng muốn nhìn mặt cô ta chút nào nhưng vì phép tắc vẫn phải đến chào hỏi vài câu với trưởng bối bên kia.

Thấy con trai đã trở về điều đầu tiên mà Vương Trân Dao làm lại là bắt hắn cúi đầu xin lỗi trưởng bối cùng Viên Châu Hoa.

"Con đó có biết đã làm bao nhiêu chuyện rồi không hả. Đã lớn nhưng lại không biết suy nghĩ, bây giờ mau chóng xin lỗi Viên lão gia cùng Viên phu nhân đi."

Châu Chấn Kiệt đầu lông mày khẽ nhăn lại, nhưng vẫn phải làm theo cúi đầu xin lỗi cha mẹ Viên Châu Hoa. Tuy nhiên hắn nhất quyết không nhìn đến cô ta, Vương Trân Dao chỉ liếc xéo hắn rồi cười với Viên gia.

"Haha tuổi trẻ nông nổi, hai người đừng chấp nhặt thằng bé. Tiện hôm nay hai người ở đây ăn tối luôn với tôi nhé."

"Vương phu nhân đã mở lời làm sao chúng tôi dám từ chối."

Viên phu nhân nổi tiếng dễ tha thứ, một câu xin lỗi là bà đã bỏ qua. Còn Viên lão gia không phải người ngu ngốc, ông biết đằng sau hành động của Châu Chấn Kiệt chắc chắn có ẩn giấu nội tình. Vì thế ông chỉ âm thầm quan sát vẫn chưa vội đánh giá hành động của hắn.

Ba người lớn nói chuyện rôm rả, Viên Châu Hoa cả bữa ăn bám rịt lấy Châu Chấn Kiệt xum xoe bên cạnh hắn chỉ để được hắn chú ý.

Trước mặt trưởng bối Châu Chấn Kiệt không thể vô phép tắc, hắn vẫn tôn trọng mẹ hắn nên không muốn làm bà mất mặt.

Chịu đựng cả một buổi tối cuối cùng Viên gia cũng đi về. Bấy giờ Châu Chấn Kiệt mới quay sang chất vấn mẹ mình.



"Mẹ làm vậy là có ý gì?"

Vương phu nhân tao nhã cầm tách trà trên tay nói.

"Con còn không hiểu mẹ đang làm gì sao, mẹ đang giúp con lấy lại mặt mũi đó."

"Cuộc đời của con, mẹ không cần xen vào làm gì."

"Nếu nó gây bất lợi cho gia tộc thì mẹ phải xen vào. Con có biết bọn họ bàn tán những gì sau lưng chúng ta khi con cầu hôn một kẻ thấp kém không?"

Nghe Vương Trân Dao nói mất mặt hắn chỉ thấy nực cười, nếu để toàn thiên hạ biết cô con dâu quý hóa Viên Châu Hoa của bà cắm sừng con trai bà liệu bà còn yêu thương cô ta được không.

Sở dĩ Châu Chấn Kiệt không tiết lộ sự thật là bởi vì Viên lão gia có ơn với hắn, khi cha hắn bệnh nặng mọi người đều nhăm nhe đến khối tài sản khổng lồ kia. Mà hắn lúc ấy còn non trẻ, dưới nanh vuốt của lũ sói già không khỏi bị thương tích đầy mình.

Lúc đấy chỉ có Viên lão gia là đứng lên giúp hắn củng cố lại mọi thứ, vì thế hắn mới không muốn nói ra bí mật đáng xấu hổ kia của Viên Châu Hoa.

Cứ cho là hắn thần kinh đi cầu hôn một kẻ lạ mặt vẫn đỡ hơn là hắn bị cắm sừng bởi chính bạn thân mình.

Viên lão gia mắng hắn phụ ân cũng được, nếu để ông biết con gái yêu quý của mình là kẻ lăng loàn có lẽ sẽ tái phát bệnh tim mất.

Vương Trân Dao không hiểu nổi con trai bà, nhiều năm hắn đều ngoan ngoãn đi theo sắp xếp của bà, chỉ có duy nhất hồi đại học hắn nổi loạn. Nhưng sau đó cha bị bệnh, Châu Chấn Kiệt đã biết đi theo con đường đúng đắn.

Bây giờ đã lớn tuổi, sắp chạm đến thành công sao lại một bước đạp đổ mọi thứ vì một ả đàn bà thấp kém.

"Mẹ à con mệt rồi, chuyện này để sau hãng nói đi, giờ con xin phép lên lầu."

Thấy hắn đánh bài chuồn Vương Trân Dao cũng không làm gì được. Nếu vậy bà đành phải tự ra tay làm bà mối thôi.

Viên Trân Dao hất tay với quản gia nói.

"Cho người điều tra thân phận cô gái kia cho tôi, càng chi tiết càng tốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.