Thời gian thấm thoát thoi đưa, từ khi bọn họ chính thức trở thành người yêu cũng đã qua ba tháng. Ba tháng này cả hai chẳng thể gặp nhau vì quá bận rội.
Đến giao thừa, ở thành phố cũng như ở quê khắp nơi tràn ngập không khí vui tươi, mỗi nhà đều dán câu đối đỏ ỏ cổng, trẻ em chạy nhảy tung tăng khắp thôn.
Khương Bạch Ngọc càng đến tết càng bận, khó khăn lắm mới gọi điện nói một hai câu với Châu Chấn Kiệt rồi cúp máy.
Mà Châu Chấn Kiệt cũng đang vùi đầu vào công việc cuối năm, tết đối với hắn cũng chỉ như những ngày bình thường khác mà thôi.
Trời mùa đông nổi gió lạnh, người đi trên đường cũng ít hơn. Vương phu nhân không chịu được lạnh quấn người như một cái bánh bao. Thấy vợ mình như vậy Châu lão gia bật cười.
"Trong nhà có máy sưởi bà đâu cần phải ăn mặc như vậy."
"Ông không biết gì, tôi thể hàn không chịu được cái lạnh, phải mặc như vậy mơi ấm. Đây này ông xem, tay tôi lạnh cóng hết cả nên rồi đấy."
Châu lão gia cầm lấy tay vợ nói.
"Đâu để tôi xem tay bà lạnh cỡ nào nào."
Miệng thì trêu đùa vậy nhưng bàn tay ông vẫn ôn nhu xoa nắn cho vợ mình. Vương phu nhân thở dài, nói.
"Tôi lo quá, thằng bé Chấn Kiệt nhà mình sống chết yêu một người địa vị thấp kém, thể nào cũng không có kết quả tốt."
"Sao bà lại nghĩ vậy?"
"Tôi là lo lắng cho nó, ông coi đi bao nhiêu người xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-anh-nhe/2790272/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.