Cái ôm chặt, khiến Nhậm Kiều Hạ choáng ngộp, hơi thở nóng rực cứ thế phả lên cổ, dễ khiến người khác cảm thấy say.
Giọng nói người đàn ông trầm khàn, cứ thế vang lên trong đêm tối não nề, chất giọng run rẩy, rõ ràng yếu ớt không còn mạnh mẽ như bình thường nữa. Cũng không rõ, có say thật hay không.
"Xin em, đừng rời đi..."
Câu nói này, khiến Nhậm Kiều Hạ hơi đứng ngây người, cô thấp giọng, thủ thỉ bên tai.
"Anh say rồi."
Chỉ có Trình Thâm là biết rõ, hiện tại người đàn ông hoàn toàn không say chút nào. Chẳng qua muốn mượn men rượu lấy sự dũng cảm, nói nên mấy lời chôn giấu này.
Hắn không muốn cô rời đi, càng không muốn cô hận hắn chút nào.
Nghĩ đến việc ban nãy đi theo Mặc Kỳ Dực, chứng kiến một màn thê lương của người con gái kia, cũng khiến hắn không ngừng bị ảnh hưởng mà sợ hãi.
Người con gái mà Mặc Kỳ Dực yêu, không nghĩ đến lại chỉ muốn Mặc Kỳ Dực chết, còn hận nhiều như thế.
Mặc Kỳ Dực rõ ràng đã thay đổi rất nhiều, thay đổi từng chút một để khiến cô gái đó thích nghi, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Trình Thâm là sợ, sẽ có một ngày, Nhậm Kiều Hạ rời đi như thế.
Người đàn ông càng ôm cô chặt hơn, lực tay siết eo, mang trong người sự bất an mỗi lúc một lớn, mười năm là đủ rồi, hắn không muốn tiếp tục mất cô nữa.
Chỉ có Nhậm Kiều Hạ ngạc nhiên, ngẩng nhìn hành động này. Cô không nghĩ nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-yeu/3628653/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.