Trình Thâm nói xong câu, cũng lập tức rời đi. Để lại Nhậm Kiều Hạ chật vật, bộ dạng có vẻ đáng thương.
Người đàn ông rời đi, nước mắt trên gương mặt kiềm nén từ nãy đến giờ cũng không nhịn nổi nữa. Từng giọt một nóng hổi lăn dài bên gò má mềm, rơi rớt trên gương mặt.
Gặp lại mẹ trong tình huống ban nãy, lại còn bị Trình Thâm đè ép như thế này. Thật sự cảm giác như bao nhiêu sự tủi nhục trong mười năm trời, cứ thế từng bước dồn lại một hướng để con người ta chẳng tài nào trở tay kịp.
Thật ra Nhậm Kiều Hạ chẳng mạnh mẽ như bản thân nghĩ. Cô rất mệt, thật sự rất mệt. Đi mãi cũng chẳng thể thấy lối thoát cho chính bản thân.
Yến tiệc bên trong vẫn long trọng, bên ngoài thời điểm khi này lạnh lẽo, trăng treo vằng vặc. Nhậm Kiều Hạ đợi cảm xúc ổn định lại, cũng không muốn để ai thấy bộ dạng thảm hại này mới rời đi.
Men theo lối mòn trên dãy đường, đi thẳng đến khuôn viên gần khu yến tiệc nối liền một đoạn khá xa với cổng chính.
Ngay khi cô định rời đi, đã nghe giọng nói quen thuộc và bóng người tiến tới.
"Đi sớm vậy sao?"
Quay đầu, đã trông thấy Bạc Nguyên Thần đi tới. Một thân nam nhân lịch lãm, trên tay còn cầm ly rượu khá ưu nhã.
Nhậm Kiều Hạ biết được Bạc Nguyên Thần lợi dụng nên ban nãy Trình Thâm tức giận vô cớ, hiện giờ với anh ta cũng không còn một chút hảo cảm nào.
Bạc Nguyên Thần nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-yeu/3628643/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.