Nhậm Kiều Hạ theo Trình Thâm di chuyển xuống dưới, khu biệt thự tư nhân sang trọng này trông vậy nhưng thoạt nhìn gọn gàng ngăn nắp, cũng không có người giúp việc hay ai dư thừa.
Trên bàn ăn, một dĩa đồ ăn sáng được nấu gọn gàng. Trình Thâm nhìn cô một lúc, tiếp tục lên tiếng, nhưng giọng nói hoàn toàn cứng nhắc.
“Tôi nấu dư một phần, có muốn dùng bữa hay không?”
Nhậm Kiều Hạ nhìn dĩa đồ ăn, cô khẽ lắc đầu. Đến đây Trình Thâm cũng không nói gì, rất nhanh liền bưng dĩa đồ ăn vào trong bếp, trực tiếp đem đổ. Giống như việc thể hiện cô không ngó đến, thì cũng chẳng là gì với người đàn ông nữa.
Bước ra ngoài, đã có một chiếc xe sang trọng đậu lại. Trợ lý nhìn hai người, lập tức mở cửa xe.
Trên con đường đến tập đoàn, Nhậm Kiều Hạ liên tục nhìn ra hướng khung cảnh bên ngoài. Suốt mười năm, thành phố Trùng Khánh đã phủ trên mình một lớp áo khác, ngày càng hiện đại hơn xưa.
Không gian trên xe vừa đủ, nhưng Nhậm Kiều Hạ ngồi một góc, Trình Thâm ngồi yên ắng một góc, không gian lắng đọng hình thành một vách ngăn vô hình.
Trong vô thức, Nhậm Kiều Hạ lên tiếng.
“Tôi muốn tự xin việc.”
Với bằng cấp Nhậm Kiều Hạ có được, cô vẫn phần nào tự tin về khả năng bản thân. Một phần cũng là vì không muốn để Trình Thâm đem đến tập đoàn xin việc, trông không khác gì bản thân đi cửa sau.
Người đàn ông không nói gì, nhưng gương mặt rõ ràng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-yeu/3624027/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.