Chương trước
Chương sau
"Hoắc thiếu gia?"

Trì Vi ban đầu thấy nghi hoặc, sau đó lập tức hiểu ra, thì ra là Bạc Dạ Bạch quay lưng về phía Trì An, cô ta chính là chỉ nhận định theo bản năng, cho rằng người đàn ông trước mặt chính là Hoắc Đình Thâm.

Cũng bởi vì bên cạnh cô, nếu không phải là nữ giả nam thì tuyệt đối bên cạnh không hề có người đàn ông nào khác ngoại trừ Hoắc Đình Thâm!

Thế nên, Trì An không đoán được thân phận thực sự của người đàn ông này cũng là điều dễ hiểu.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô không khỏi cảm thấy đắc ý, sáu năm qua cô ta một lòng tương tư đại ca ca... Vào thời khắc này, người đó lại ở ngay trước mặt cô ta, ẩn sau chiếc mặt nạ, điều này làm sao có thể thay đổi được đây?

Trò hay cũng chỉ mới bắt đầu, Trì Vi kỳ thực không muốn ngay lập tức kết thúc.

Cũng may, cô đã sớm dự đoán được, ngay lúc trời còn sáng đã giúp người đàn ông này đeo mặt nạ, không để lộ thân phận!

"Em gái à, cô nhận nhầm người rồi! Hắn a, tất nhiên không phải Hoắc thiếu gia..."

Trì Vi nắm chặt lấy bàn tay người đàn ông, hết sức tự nhiên, nhan sắc cũng để lộ vẻ rạng rỡ, thật khiến người khác ngỡ ngàng.

Lúc đầu, Bạc Dạ Bạch nhìn về hướng du thuyền, bỗng nghe phía sau có tiếng người nói chuyện, cũng biết rằng cô gái này đã nhận nhầm người.

Cô gái này, hình như là... em gái của Trì Vi.

Chỉ một giây sau, Bạc Dạ Bạch liền muốn xoay người, chính diện đối mặt với người này.

Đột nhiên, Trì Vi nghĩ ra, ôm lấy cánh tay người đàn ông, mang theo vẻ chiếm hữu: "Lão sư, anh chỉ được nhìn tôi, không được phép nhìn cô gái khác!"

Cũng không cần lo lắng, bởi Bạc Dạ Bạch đã đeo chiếc mặt nạ, không dễ để nhận ra.

Thế nhưng Trì An chỉ vừa mới tới, còn chưa đeo mặt nạ...Bởi vậy, cô không chắc chắn Bạc Dạ Bạch cũng không nhận ra Trì An.

Tuy rằng hai người chưa từng gặp nhau trong sáu năm qua, thế nhưng, cũng chẳng có gì khẳng định rằng lúc gửi thư, Trì An có gửi kèm theo ảnh hay không.

Nghe cô nói, ánh mắt Bạc Dạ Bạch có chút ngưng lại, cũng không muốn nhìn Trì An.

Tuy vậy, Trì An vẫn nghiêng người nhìn người đàn ông, để lộ ra một phần khuôn mặt, nửa trên vẫn đang đeo mặt nạ, không thể nào nhìn rõ được toàn bộ dáng vẻ.

Chỉ có thể nhìn thấy được, chiếc cằm thon dài, đường nét rõ ràng, thanh nhã, khí chất ưu tú hơn người, chẳng khác nào một cây chi lan, chỉ một cái phất tay đã tỏa ra phong thái cao quý.

Khi nghe người đàn ông bên cạnh Trì Vi không phải Hoắc Đình Thâm, Trì An tuy có phần nghi hoặc, nhưng cũng không chút hứng thú, nhàn nhạt thu ánh mắt dò xét lại.

Cũng không ngờ rằng, Trì Vi mở miệng nói một câu, ý tứ cũng hết sức thâm thúy: "Em gái... cô có cảm thấy hài lòng với người đàn ông này không?"

Đích thực, trong câu hỏi của Trì Vi, lời lẽ tràn ngập thái độ khiêu khích.

Nhưng mà, cô ta đang muốn gây hấn chuyện gì?

Trì An nhất thời không thể trả lời, ánh mắt hơi thu lại, nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu: "Nếu như, hắn không phải là Hoắc Đình Thâm, chẳng lẽ không chịu nói... Chị hai thật sự không đùa, quả nhiên đang bao dưỡng một người đàn ông."

Ý tứ trong lời nói không hề giấu diếm, khiến người bên cạnh không khỏi kinh ngạc.

Đối với chuyện này, cô không lấy chút hoang mang, cũng không hề phủ nhận, càng dựa sát vào cánh tay người đàn ông: "Em gái thực sự rất thông minh tinh ý, tôi có sao nói vậy, không hề có ý định đùa giỡn! Hắn a... Chính là tiểu bạch kiểm mà Trì Vi tôi vừa mới bao dưỡng."

Vừa dứt lời, ánh mắt cô chớp chớp sáng như sao, lùi về phía sau một bước, đứng trước mặt người đàn ông: "Lão sư, anh cũng thử nói xem có đúng không?"

Ánh mắt Bạc Dạ Bạch bỗng ngưng lại, ngay lúc định mở miệng trả lời.

Bỗng nhiên, cô nghĩ tới điều gì đó, lấy tay đặt trên môi hắn, cản lại: "Không cần nói, cổ họng anh không được tốt, chỉ cần gật đầu là được rồi."

Hiện tại, Trì Vi cũng không chắc chắn rằng Trì An hiểu Bạc Dạ Bạch đến mức nào, tốt nhất không nên lên tiếng, lỡ đoán biết được thân phận cả hắn thì chuyện này cũng chẳng còn gì vui nữa.

Không thể hiểu được trong lòng cô nghĩ gì, Bạc Dạ Bạch chỉ khẽ gật đầu, xem như nhất thời thừa nhận chuyện này.

Nhìn thấy chuyện này, người ngoài không khỏi nhìn Trì Vi bằng ánh mắt khiếp sợ, duy chỉ có Trì An vẫn hết sức bình tĩnh: "Nếu vậy, chị nghĩ tôi nên chúc mừng chị sao?"

"Đúng vậy, em gái nên chúc mừng tôi. dù sao thì tiểu bạch kiểm của ta cũng hết sức cao ráo, dáng người thanh tú, quan trọng là...hắn cũng rất tài năng, tráng kiệt, tuấn tú, cao quý!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.