Chương trước
Chương sau
Bỗng dưng, Trì Vi tiện tay đóng cửa phòng, nhìn thẳng Trì An mở miệng: " Nói tiếp."

" Ngay từ lúc bắt đầu, hai lần đính hôn thất bại của cô, là do cố ý hành động …"

Trì An dựa vào một bên bàn học, nhìn về phía cửa nơi có Trì Vi, lạnh nhạt vạch trần sự thật.

" Mục đích của cô, là muốn có được sự đồng ý của Hoắc Đình Thâm, dù sao quen biết nhau sáu năm, hai người cũng có được tình cảm thắm thiết. Nhà họ Hoắc tuy không phải là một trong tứ đại danh môn, thế nhưng địa vị cũng cao quý, sớm muộn Hoắc Đình Thâm cũng là người thừa kế, sẽ cùng cô kết thông gia. Lúc này, cô muốn đính hôn, anh ta một nửa từ tình cảm, nửa còn lại xuất phát từ lợi ích nên mới đồng ý hôn sự này."

Lời nói dừng lại, Trì An đột nhiên xoay người, nói một câu: " Trì Vi, cô yêu tha thiết Hoắc Đình Thâm, không phải sao."

Nghe vậy Trì Vi chỉ yên lặng nháy mắt, chỉ vì Trì An nói không sai.

Bắt đầu hai cuộc đính hôn thất bại, đều là chính tay cô tính toán, sau đó mặc kệ những lời đồn đại nhảm nhí, tự hủy hoại danh tiếng của chính mình.

Cô nghĩ, dựa vào sáu năm quen biết, Hoắc Đình Thâm sẽ biết cô bị mọi người hiểu lầm... Ngay lúc này, ở trước mặt anh ta, cô cố ý nói " Sợ sệt" không ai lấy, nên đề nghị được gả cho hắn.

Cô biết, Hoắc Đình Thâm đang ra mắt thông gia, so với sự đồng ý của người khác, không bằng chính bản thân mình đồng ý.

Dù cho không có tình cảm nhưng hai người cũng có tình cảm nền móng, sau đó tôn trọng nhau cùng chung sống, tại sao lại không làm.

Chỉ tiếc, cô cẩn trọng từng bước, Hoắc Đình Thâm toại nguyện đồng ý nhưng đêm đính hôn vẫn bị hủy bỏ.

Vẻ mặt Trì Vi hơi thu lại, không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: " Cho nên, trong chuyện này, cô đã làm gì."

Việc đã đến nước này, Trì An vẫn phản ứng bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt: " Tôi chỉ là nhắc nhở Hoắc Lan Tây, cô cùng Cung năm thiếu gia quan hệ thân mật, làm cho cô lén lút theo dõi hai người, để tránh phát sinh rắc rối, làm cho Hoắc gia mặt mũi tối tăm! Chỉ là, tôi không nghĩ tới, Hoắc Lan Tây nông cạn, nghĩ đến việc bỏ thuốc …"

Nói đến đây, trong mắt cô hiện lên một sự chế giễu: " Tỷ tỷ, cô ấy là em dâu tương lai của tỷ, thế nhưng lại tàn nhẫn như vậy … Xem ra, lần này tỷ quá thất bại! "

Nghe điều này, Trì Vi kém chút nữa giận quá mà bật cười.

Hoắc Lan Tây ngu ngốc ái mộ A Tầm, chuyên môn lấy điều này để gây xích mích, muốn nói không phải cố ý. Ha, ai tin đây!

" Trì An, cô đúng là em gái ngoan của ta! Hoặc là nhẫn nhịn sáu năm không ra tay, hoặc là ra tay thâm độc, còn rũ sạch trách nhiệm, ngược lại tôi thật coi thường cô.."

Trì Vi nhìn Trì An một lúc lâu rồi lạnh lùng nói chuyện.

Sau đó cô tiến lên một bước, đôi mắt sáng như sao nheo lại: " Cô rất thông minh, đoán ra được tôi đã tính toán ra sao, biết tôi quan tâm Hoắc Đình Thâm, vì lẽ đó mà rat ay hủy diệt, để tôi không cách nào có được! Sau đó định làm gì đây. Có phải là … Tôi để ý cái gì, cô sẽ liền ra tay phá hoại."

" Nếu như tôi nói rằng! Không chỉ Hoắc Đình Thâm, cô càng lưu ý, tôi càng không để cô có được, cho đến khi … Cô ngã xuống không còn gì cả, cô độc đến cuối đời! "

Trì An nhấn mạnh từng chữ, vẻ mặt lạnh nhạt và đầy bình tĩnh.

" Tỷ tỷ không phải như vậy sao? Sáu năm qua, hễ là thứ tôi yêu thích đều bị hủy diệt trên tay cô.

Chẳng qua tôi không hề tính toán làm gì, nơi nơi tránh né cô nhưng cô vẫn không bỏ qua cho tôi …"

Nghe lời này, đầu tiên Trì Vi lặng im, lành lạnh nở một nụ cười: " Không sai, vì Diệp Tố Chi, sinh ra cô đã là một cái tội."

Hai người cùng cha khác mẹ, sinh nhật Trì An chỉ cách cô ba tháng … Nói rõ ra, năm đó mẹ cô mới gả cho Trì Viễn, tân hôn chưa tới ba tháng, đối phương ngoại tình!

Người mà ông ấy ngoại tình lại là bạn thân tốt nhất của mẹ cô, hai người cách nhau ba tháng sinh con.

Nguyên nhân gây tội sao, Trì An không cách nào phủ nhận xuất thân của mình, tiếp tục nhìn Trì Vi: "

Vì lẽ đó, cô đẩy mẹ tôi xuống lầu, khiến bà ấy sinh non rồi vô sinh, chúng ta nhất định một đời đối đầu nhau, Hai bên tranh chấp, sẽ phải có một người thua, tỷ tỷ không phải đã thua sao? Lại như năm đó, mẹ của cô bại bởi mẹ tôi …"

" Cô nói cái gì. Lặp lại lần nữa xem! "

Nghe xong câu này, Trì Vi không thể nào nhịn được nữa, nhanh chân đi đến trước mặt Trì An.

" Những năm qua, cô luôn làm tổn thương tôi, bắt nạt, chà đạp, không phải là lợi dụng tôi để trả thù mẹ tôi sao? Bởi vì tôi, mà bà ấy bị uy hiếp... "

Trì An không chút sợ sệt, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh nhạt.

" Đúng, mẹ tôi … Bà ấy là tiểu tam, không quang minh, là chen chân vào hôn nhân của mẹ cô! Thế nhưng tỷ tỷ, đã bao giờ cô tự hỏi lòng mình, mẹ cô lẽ nào thật sự trong sạch sao? "

" Cô.."

Trì Vi không thể nhịn được nữa, cô liền muốn giơ tay tát Trì An một cái.

" Trì Vi, cô phải chấp nhận sự thật, mẹ cô chết do bệnh AIDS! Hơn nữa, bà ấy bị nhiễm bệnh sau khi kết hôn, điều này nói rõ cái gì. Chính là, mẹ cô cũng không chung thủy, bà ấy là một kẻ vụng trộm đáng xấu hổ! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.