Hướng Đường Nghi đặt chiếc dĩa lên bàn, lấy giấy ăn lau quanh mép miệng. 
Cô ngoảnh đầu nhìn từng người rời khỏi bàn ăn, nói “con ăn xong rồi” thì đẩy ghế rồi nhảy xuống, chạy về phòng ngủ của mình. 
Anh có nói cô tối nay không được phép rời khỏi phòng, cô nghe theo anh, vì sợ sẽ chẳng có gì giải khuây khi ở một mình nên cô đem theo một giỏ kẹo nhỏ và một vài quyển sách bước vào trong phòng ngủ rồi khoá trái cửa lại. 
Một lúc sau, cô lại he hé cửa mở ra, ngó mắt nhìn lên trên tầng hai, thấy Vu Phùng Cửu đang đứng dựa ở trên lan can, đưa mắt nhìn xuống cô. 
“Vào phòng đi.” Anh nhíu mày rồi ra khẩu hình miệng. 
Hướng Đường Nghi gật gật đầu, vẫn chơm chớp đôi mắt sáng nhìn lên anh. Chẳng biết cô học ở đâu ra cái hành động hôn gió với anh rồi đóng rầm cửa lại. 
Vu Phùng Cửu giật giật khoé miệng, bất lực day day sống mũi. 
Con bé này ngày càng học theo mấy thói xấu ở đâu đâu rồi. 
… Nhưng kể ra cũng đáng yêu đấy. 
Vu Phùng Cửu quay trở về phòng, nhưng tâm tình vẫn lưu luyến đặt lại ở căn phòng nhỏ đặt ở dưới tầng một kia. 
Bỗng chốc nhớ đến cảnh tượng sáng hôm nay, Vu Phùng Cửu đau đầu vò tóc. 
Mẹ nó! Tại sao lúc đấy anh lại cầu hôn con nhỏ đó chứ! Anh bị thao túng tâm lí rồi! 
Vu Phùng Cửu vội vàng chạy vào trong phòng ngủ của mình, ngay khi vừa mới đóng cửa lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2995031/chuong-37.html