“Khen anh là chồng đi! Anh sẽ càng ngày càng lão luyện hơn đấy!”
Hướng Đường Nghi mấp máy môi rồi nói hả một tiếng, xấu hổ mà nhéo mạnh vào eo anh.
Cái tên này có phải là đã nói quá to rồi hay không?!
“Không bao giờ! Anh tập trung mà đạp xe đi!”
Một cái nhéo ấy của cô khiến cho Vu Phùng Cửu giật mình kêu lên một tiếng, chệch tay lái mà đâm thẳng xuống biển.
“Ơ? Áaaaaa! Phùng Cửu! Bóp phanh mau lên! Bóp phanhhhhh!”
“Anh đang bóp đây!”
Vu Phùng Cửu dùng sức bóp mạnh lấy phanh tay, nhưng vì sức lực của anh quá mạnh đến nỗi bóp gãy luôn cả cái phanh ấy rồi.
Bốn mắt trố lên nhìn chiếc phanh đã đứt lìa ấy rồi bất thình lình mà hét lên đồng thanh, rơi tùm cái xuống biển.
Hướng Đường Nghi cảm thấy người mình mất trọng lực, hai mắt nhắm nghiền vì cay rát, nước biển tràn vào phổi qua đường mũi, đau đến chảy cả nước mắt.
“Tiểu Nghi!”
Vu Phùng Cửu nhanh chóng ngụp xuống dưới nước rồi kéo lấy gáy cổ cô ngoi lên trên trời.
Ngay lập tức Hướng Đường Nghi há miệng vội vàng hít thở lấy không khí, không cẩn thận bị sặc mà ho ra sù sụ toàn là nước biển.
“Ặc! Mẹ kiếp! Sao nó mặn quá vậy?! Tưởng chỉ mặn chút chút thôi chứ?”
Cô vuốt nước ở trên mặt xuống, cố gắng để ổn định lại tinh thần.
Chỗ họ bị rơi xuống là một chỗ nước khá nông, khi ngồi thì nước chỉ dâng lên đến giữa ngực.
Chẳng hiểu sao cô có thể bị sặc nước được nữa.
Đôi mi mắt của cô đã bị nước biển thấm ẩm, cả người ướt như vừa mới dầm mưa, bộ váy mà cô yêu thích nhất cũng đã bị nước biển làm cho ướt sũng luôn rồi.
Hướng Đường Nghi hít thở chậm dần, lúc quay đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy khuôn miệng của Vu Phùng Cửu đang mím chặt, biểu cảm trên khuôn mặt có đôi chút méo mó.
Nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện ra rằng anh đang cố để nhịn cười.
Hướng Đường Nghi thẹn quá hoá giận, mạnh tay tạt nước vào người anh.
“Tất cả là tại anh hết! Tại anh hết!”
“Ối! Nước vào mắt anh rồi!… Cái con bé này! Em đang muốn thi với anh sao?”
Vu Phùng Cửu bị nước biển làm cho cay xè cả mắt, tức giận mà hất nước đáp trả lại cô.
Hướng Đường Nghi thêm một lần nữa được nếm mùi mặn của nước biển, lừ mắt mà nhổ ra một ngụm nước bọt có chứa cát.
“Phùng Cửu, anh sống đến bây giờ là đủ rồi đấy. Đi chết đi!”
Gia đình có cậu bé vừa mới nhận xét về hai con người đạp xe đạp vừa nãy vẫn còn đang ngồi thư thái ở trên bãi cát trắng, cậu bé kia đang mải mê đắp cát, bỗng nhiên nghe thấy có mấy tiếng động hỗn loạn ở phía xa xa liền ngước mắt nhìn lên theo phản xạ.
“Mẹ ơi! Con lại thấy cái chú với cái chị ban nãy kìa mẹ!”
Người mẹ đang tận hưởng cái nắng ấm áp của biển đảo Hawaii thì khẽ nghiêng đầu nhìn sang, lấy một ngón tay mà nhấc gọng kính râm kéo lên, nhìn về đằng xa thấy có hai con người đang cuồng nhiệt mà vẩy nước vào người nhau, nô ùng ục ùng ục ở trên biển.
“Hai người họ đang làm gì thế ạ? Họ đang đánh nhau sao?”
“Ôi con yêu à, họ không đánh nhau đâu. Cái này được gọi là sự trẻ con của những người đang yêu đấy. Hồi trước khi bố mẹ mới yêu nhau cũng chưa đến mức nhiệt huyết như hai người họ đâu.”
Người mẹ mỉm cười rồi lại kéo chiếc kính râm xuống, thở ra một hơi thoải mái.
“Con nhìn đi, có ai đang đánh nhau mà lại cười tươi như vậy không?”
“Phùng Cửu! Thế này là chơi gian rồi! Chơi gian rồi! A!”
Hướng Đường Nghi bị Vu Phùng Cửu kéo chân, cả người đổ nhào ra đằng sau làm nước biển bắn lên tung toé. Tuy vậy cô không hề tức giận, ngược lại, khuôn miệng xinh đẹp cong lên cười đến không hạ xuống được, ở bên trong đôi mắt tràn ngập những đốm sáng long lanh.
Vu Phùng Cửu bị cô giơ chân đạp vào vai liền độc ác nắm lấy cổ chân cô không cho cô kéo về, khuôn miệng nhếch lên.
“Em lại hư nữa rồi.”
“Em biết em hư rồi. Phùng Cửu à, anh tha cho em đi!”
“Một câu gọi thôi. Tiểu Nghi à, chỉ một câu gọi thôi, anh liền sẽ tha cho em.”
Hiện tại, bên trong đôi mắt của Hướng Đường Nghi chỉ còn lại ý cười mê ly, hai má cô ửng hồng, nụ cười đẹp như một bông hoa anh đào.
“Chồng ơi, tha cho em.”
Dường như lúc ấy, cả thân thể rắn chắc của Vu Phùng Cửu như run lên, hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề, đôi gò má phiếm đỏ, ở đằng sau, mang tai và gáy cổ đều đã nóng hết cả lên rồi.
Một câu gọi ấy giống như một chất gây nghiện vậy, một lần được nghe liền cảm thấy chưa đủ… Muốn thêm nữa.
“Anh muốn nghe lại. Bảo bối, gọi anh quyến rũ hơn nữa đi.”
Hướng Đường Nghi chưa bao giờ được chơi vui như vậy, hiện tại ở bên trong tâm trí cô, cả thế giới đã chỉ còn lại một mình Vu Phùng Cửu.
“Chồng ơi~”
Một cảm giác sung sướng chạy dọc ở trên sống não, ánh mắt anh nhìn cô say đắm, dường như chỉ muốn chết chìm ở bên trong trái tim cô.
Hai tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt của cô.
Nếu như bây giờ không thổ lộ, anh sợ sẽ không còn có dịp nào phù hợp hơn được nữa.
“Tiểu Nghi, ngay tại nơi này, ngay tại khoảnh khắc này, với chính con người này, với tất cả sự chân thành này.”
“Anh yêu em.”
Một lời nói yêu như một dòng suối mát đổ vào bên trong trái tim cô, khiến cho cô sững sờ, rồi sau đó là hạnh phúc đến muốn khóc.
Vu Phùng Cửu nhẹ nhàng đưa sát khuôn mặt của mình lại gần cô, bạc môi mỏng dò xét đặt lên đôi môi cô.
Thấy cô không những không đẩy anh ra mà còn phối hợp nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy cổ anh, Vu Phùng Cửu càng như được khích lệ mà bạo dạn hơn, ôm lấy thân thể mềm mại của cô vào trong lòng.
Nụ hôn càng về sau lại càng nồng nhiệt, môi lưỡi giao nhau, ngoài vị mặn của muối biển còn có cả chất ngon ngọt gây nghiện.
Vu Phùng Cửu vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng mút lấy cánh môi hồng, sự ôn nhu ấy của anh khiến cho Hướng Đường Nghi thoải mái muốn ngân lên.
Bất chợt, sống lưng của cô lạnh toát.
“…!”
“A? Á!”
“Tiểu Nghi?!”
Hướng Đường Nghi đột ngột ôm bụng mà nằm lăn xuống dưới biển, khuôn mặt cô tái nhợt, trán toát mồ hôi.
Bỗng nhiên từ dưới bụng cô truyền lên tới đại não những cơn đau nhói quặn thắt cứ như có những nhát dao đâm mạnh vào bụng, làm cô đau đến lảo đảo, tưởng như sắp mất đi cả ý thức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]