Chương trước
Chương sau
“Này, thế đã có bạn gái hay vợ gì chưa?”

“Dạ?”

Ưng Sở đột ngột nhận được câu hỏi ấy từ một trong số những người đang bao quanh lấy mình, cơ thể thoáng đờ đẫn.

“Hiện giờ thì chưa…”

“Hừm, lớn bằng này tuổi rồi mà chưa có sao? Mấy lần tôi kể với bà xã nhà mình về cậu, bà ấy cũng lo cho cậu lắm đấy. Em họ nhà tôi có một cô con gái cũng bằng bằng tuổi cậu, ngoại hình, học lực, gia cảnh cũng khá lắm. Nó là một trong những người đầu tiên thử nghiệm ứng dụng xã hội của cậu rồi thích mê luôn ấy, thần tượng cậu lắm. Khi nào có thời gian thì nháy cho tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp để hai người có cơ hội làm quen luôn nhé?”

Ưng Sở rõ ràng là rất gượng gạo khi có ai đó nhắc đến vấn đề tình duyên của mình, anh từ chối khéo léo rồi tạm biệt bọn họ.

Bầu không khí ở bên trong đại sảnh không quá náo nhiệt nhưng cũng không quá tĩnh lặng, khắp mọi nơi đều có những tiếng cười nói xôn xao. Ngồi trên ghế hoặc đang nô đùa mà chạy xung quanh là mấy bọn trẻ con được bố mẹ dẫn đi cùng.

Không gian càng vui tươi như vậy lại càng khiến cho anh cảm thấy xa lạ và lạc lõng biết bao, giống như tất cả mọi thứ đều đang bỏ rơi lấy anh vậy.

“Ối! Tôi xin lỗi!”

Một người phụ nữ đi ngang qua không chú ý đằng trước, vô tình làm đổ ra mấy giọt rượu vang vào bộ áo vest của Ưng Sở.

Anh vội nói không sao rồi xua tay trước sự hoảng hốt của người phụ nữ, rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn mùi xoa.

Nhưng khi lấy ra được mảnh khăn, chiếc khuy áo khách tham dự chuyến du thuyền của Ưng Sở cũng bị rơi theo xuống dưới đất, lăn một đường rồi dừng lại ở trước mũi giày của một người con gái.

Ưng Sở vội bắt lại chiếc khuy măng xét đó nhưng không được, khi chạy đến nơi, nó đã được cô gái kia nhặt lên rồi đưa đến trước mặt anh.

“A, cảm ơn cô nhé…”



Đột ngột, động tác của cả hai người khựng lại.

Thời không xung quanh như ngừng chuyển động, cả hai đều mở lớn mắt nhìn lên khuôn mặt của đối phương.

“Tiểu… Nghi? Em…”

Ưng Sở hết mở rồi lại khép miệng lại, run rẩy nhìn Hướng Đường Nghi – cô gái đã một khoảng thời gian rồi anh không gặp lại, cũng chưa từng nghĩ là sẽ gặp lại.

Hướng Đường Nghi cũng vô cùng sửng sốt, cô ngước mắt nhìn lên Ưng Sở, khuôn miệng mấp máy.

Cô định cất tiếng nói “chào, lâu rồi không gặp” giống như những người bạn đã cách xa một khoảng thời gian nhưng tiếng nói cứ bị nghẹn ứ ở trong cổ họng, không sao mà cất lên được.

“Tiểu Nghi!”

Từ xa, Vu Phùng Cửu cầm một cốc nước chanh tiến lại gần chỗ đứng của hai người họ, Ưng Sở thấy vậy thì vội vàng chào cô một tiếng rồi lẩn vào trong đám đông bỏ đi.

Vu Phùng Cửu bước đến gần Hướng Đường Nghi, thấy cô cứ lơ đãng mà nhìn chằm chằm về một phía của đám đông có trên sảnh của chiếc du thuyền, anh nhíu mày khó hiểu.

“Em thấy có người quen à?”

“Hả?!... Đâu… Chỉ là em đang thấy cái rèm cửa đó khá đẹp thôi…”

Vu Phùng Cửu không nghi ngờ cô mà ồ một tiếng, nói khi về sẽ đổi lại rèm cửa trong nhà y hệt như vậy. Sự tin tưởng ấy của anh khiến cho lòng cô càng thêm bối rối.

“Nước chanh đây, em uống đi.”

Hướng Đường Nghi nhận lấy cốc nước, uống vào một ngụm. Những giọt nước chua chua mát mát đổ vào trong cổ họng nhưng trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp bởi vì đó là sự quan tâm của anh.

Cô dựa đầu vào trước bụng của anh, giọng bỗng nhiên nỉ non.

“Anh ơi, sao anh tin em chỉ đang nhìn cái rèm cửa thôi vậy?”

“Thế em không nhìn rèm cửa hả?”

“Đâu có? Em chỉ hỏi thế thôi mà? Anh trả lời em đi.”

Hai tay của Vu Phùng Cửu giữ lấy đôi vai nhỏ đang đặt ở trước bụng mình, suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Anh yêu em nên tin tưởng em là chuyện bình thường mà. Này, em lại giấu anh chuyện gì à?”



“Ưm… Để em ôm chút đi!”

Hướng Đường Nghi cười rúc rích, cọ cọ trước bụng anh.

“Phùng Cửu, em lại đói rồi.”

“…” Vu Phùng Cửu bất lực: “Miên Lễ…”

“Em đói thật mà… Anh à…”

Rốt cuộc cũng vẫn không được ăn, Miên Lễ phụng phịu cầm tay của Vu Phùng Cửu, được anh dắt lên quán bar ngoài trời ở trên đỉnh của du thuyền bảy sao.

Ở đây, những cột nhà lớn sừng sững vươn cao lên tới tận trời, những mái nhà bằng kính được thiết kế theo hình lục giác liên kết với nhau rất đẹp mắt. Khắp mọi thứ có ở trong quán bar xa xỉ này đều được ráp vàng, mang một hương vị xa xỉ đắt tiền khiến cho người ta hằng ao ước.

Ở chính giữa trung tâm quán bar còn có cả một bể bơi rất lớn, hiện tại đang có khá nhiều người đang bơi lội, vung vẩy ở bên dưới đó. Hầu hết đều là đám thanh thiếu niên con nhà triệu phú.

Từ trên bờ, có một cậu trai trẻ mặc đúng một cái quần hình chữ nhật màu đen làm vài động tác xoay cổ tay cổ chân rồi hú lên một tiếng dài, chảy tùm cái xuống bể bơi.

Nước bắn ra tung tóe sang khắp xung quanh, tạt vào mấy cô gái ăn mặc gợi cảm cũng đang ở dưới bể khiến cho họ hét lên đầy thích thú. Nước bắn lên cả trên bờ, tạt luôn cả vào váy của Hướng Đường Nghi.

Đ*t…

Vu Phùng Cửu thấp thoáng nghe thấy có tiếng chửi tục tĩu nào đó ở bên tai, quay đầu sang thì Hướng Đường Nghi đã mặt ngơ mà chớp chớp mắt nhìn anh, ý hỏi làm sao vậy?

Vu Phùng Cửu cũng không dám nói rõ là mình vừa mới nghe thấy cái gì đó, chỉ gãi gãi đầu, cười nói không có gì rồi dẫn cô ngồi vào trong một góc quầy bar.

Người pha chế rượu kính cẩn đẩy menu ra trước mặt bọn họ. Thấy ánh mắt của Miên Lễ chăm chú nhìn vào hàng liệt kê những món cocktail, Vu Phùng Cửu đã nhắc ngay.

“Em không uống được rượu đâu đấy.”

Câu nói ấy của anh đã làm tụt hết mood của cô, vào quầy bar lại không được uống rượu, cái nghịch lí gì vậy?

Nhưng cô vẫn rất biết nghe lời mà chấp nhận gọi một cốc nước đào kèm theo một đĩa hoa quả, còn Vu Phùng Cửu gọi một ly rượu Brandy.

Ngồi cùng nhau một lúc, bất chợt có một đại tài phiệt nào đó nhận ra Vu Phùng Cửu, ngồi cùng bàn với hai người, thoải mái bắt chuyện với Vu Phùng Cửu, mà anh cũng rất tự nhiên mà đáp lại.

Hướng Đường Nghi tạm thời làm người vô hình.

Trong khi đang ngồi nhấm nháp một miếng táo, Hướng Đường Nghi rảnh rỗi mà xoay ghế ra đằng sau để ngắm nhìn không gian ở trong quán bar cao cấp này.



Những vị khách tham gia đa phần đều là người có tiền hoặc vô cùng nổi tiếng. Khi đi dạo quanh một lượt quanh con tàu, cô đã nhận ra bao nhiêu ngôi sao đình đám toàn thế giới, đến bây giờ cảm giác vẫn rất không chân thực chút nào.

Bỗng nhiên, Hướng Đường Nghi thấy từ đằng xa xa, đang từ dưới tầng bước lên là một người phụ nữ trẻ trung, dáng người nóng bỏng.

Cô gái ấy khiến cho cô ồ lên một tiếng đầy kinh ngạc. Cô ta mặc một bộ váy trắng gần như giống hệt cô, mái tóc đen mượt thả xõa ở sau lưng.

Nhìn từ xa thế này, trông cô với cô ta giống nhau y xì đúc.

“Tiểu thư Moore, cô đến rồi!”

Một đám đông rú lên một tiếng rồi vẫy vẫy tay về phía của cô gái mới bước lên quán bar đó, nhao nhao lên kêu cô lại đây ngồi.

Cô ta cười lên duyên dáng rồi ngồi vào trong một chỗ trống.

"Tìm mãi mới thấy lối lên."

Ở phía đối diện với đám đông đang huyên náo ầm ĩ đó, lạc trong bóng đêm là một người đàn ông đang tĩnh lặng nhâm nhi một li rượu, đôi mắt khoá chặt vào cô nàng tên Moore kia hằn lên những đường tơ máu.

Mày đến rồi...

Góc ngoài lề:

Vu Phùng Cửu đang ở trong phòng tắm, Hướng Đường Nghi ngồi ở trong phòng.

Cô mở điện thoại của mình, gọi vào số của Vu Phùng Cửu, ngay sau một giây, chiếc điện thoại đang để ở trên bàn của anh rung lên, hiển thị ở trên màn hình là cuộc gọi tới của "Con sâu bé nhỏ của anh".

Đù... Anh ta để tên cô thế này thật hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.