Chương trước
Chương sau


Người y tá sau khi kiểm tra lại bình chuyền nước của Vu Phùng Cửu thì bước ra bên ngoài phòng bệnh, thấy Hướng Đường Nghi đang lúng búng tay chân đứng ở cửa, cô gái đó mỉm cười, gật đầu một cái với cô rồi đẩy xe thuốc rời đi.

Hướng Đường Nghi cũng gật đầu chào hỏi cô y tá đó rồi đi vào bên trong phòng bệnh, kéo ghế ngồi tiến sát lại bên cạnh giường nằm của anh.

Vu Phùng Cửu đã tỉnh dậy từ sáng, hiện anh đang ngồi dựa vào thành giường, đưa ánh mắt đặt lên người cô.

“Có còn thấy khó chịu không?”

“Không còn cảm thấy đau nữa, bác sĩ nói ngay chiều ngày hôm nay anh đã có thể xuất viện được rồi.”

Nhìn thấy Hướng Đường Nghi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào người mình bằng một ánh mắt rất lo lắng, Vu Phùng Cửu bỗng cảm thấy gấp gáp ở trong lòng, liền vội vàng chứng minh cho cô thấy mình hiện tại đã khỏe đến mức nào.

Từ dưới lớp chăn đang đắp ngang qua ngực của Vu Phùng Cửu giơ lên là hai cánh tay, mỗi cánh cầm một tạ tay nặng tám ki-lô-gam nâng lên trước hai con mắt mở to đến sắp rớt luôn ra bên ngoài của Hướng Đường Nghi.

Vu Phùng Cửu không có áo bệnh nhân nên hiện tại anh đang cởi trần, để lộ ra những đường cơ hoàn hảo đến mê hồn.

Mỗi một nhịp nâng tay của anh là một lần cơ tay anh căng lên đầy mạnh mẽ. Nếu mà bị khóa cổ bởi cánh tay đó chắc chắn cô sẽ chết quá.

“Em đừng lo nữa, hiện giờ anh còn thấy sung sức hơn cả ngày hôm qua nữa!”

“Tên đần này! Anh bị làm sao thế?!”

Hướng Đường Nghi chưa bao giờ hét to đến như vậy, ngay lập tức bật dậy để giật lấy hai cái tạ tay đó, nhưng vừa chỉ mới lấy được chúng ra khỏi tay của anh, cô đã bị sức nặng của hai quả tạ ấy làm cho không thể đứng thẳng lưng lên nổi.

Cái… Sao nó nặng thế này?!

Vu Phùng Cửu thấy Hướng Đường Nghi đang gặp rắc rối thì liền vội vã cầm hộ cô hai cái tạ đó.

Anh cầm lấy chúng một cách nhẹ hều như không rồi để sang bên khác, không những vậy còn quay sang dỗ dành Hướng Đường Nghi đang trừng mắt nhìn anh, tức đến muốn nổ đom đóm mắt.

“Mừng ghê ha! Nếu như anh muốn chưa ra ngoài nổi khỏi sảnh bệnh viện liền được phát ngay một giải độc đắc nằm giường bệnh thêm hai tháng nữa thì xin mời, cứ việc nâng tạ đi!”

“Anh xin lỗi, anh chỉ muốn em đỡ lo lắng hơn cho anh thôi mà…” ఠ_ఠ

“Đỡ lo lắng cái bố khỉ nhà anh! Anh không những làm tôi lo lắng đâu mà con phát sốt luôn đây này!”

(・谷・)

“Anh xin lỗi mà, Tiểu Nghi…”

“Câm miệng!”

Vu Phùng Cửu: “…” ((;゚ェ゚;))

Ở bên ngoài hành lang, nếu như ai đó đi ngang qua đều có thể chứng kiến cảnh tượng một cô gái nhỏ nhắn đang trừng lớn mắt cảnh cáo, còn người đàn ông tuy to lớn như một con sói nhưng lại ăn nói khép nép, rất biết vâng dạ mà len lén đưa mắt tỏ ý “anh biết lỗi rồi” với cô, đều không nhịn được mà cười khúc khích.

Đến chiều, Vu Phùng Cửu đã được xuất viện để có thể trở về khách sạn.

Còn hai tiếng nữa là hai người sẽ lên máy bay về nước, thời gian cũng coi như là suýt xoát. Vậy mà cái tên dở dở hâm hâm này vừa được cô mủi lòng tha thứ cho cái là gan lớn bằng trời. Hướng Đường Nghi đang vội thu dọn đồ đạc mà cứ bị Vu Phùng Cửu đè lên giường hôn hôn, còn vạch cao áo của cô lên đến quá ngực.

Khi bị cô mắng thì mặt tỉnh bơ nói mình chỉ muốn thăm con chút thôi mà. Thăm con mà tiện cởi luôn áo ngực của cô ra. Thật là quá quắt!

Nếu như anh đã khỏe đến nỗi lưu manh như vậy thì để cho cô đạp cho mấy phát.



“Chào buổi sáng tiểu công nương! Mấy ngày tết qua sao mà ngắn quá, nghỉ chưa đã một chút nào!”

Giai Di chạy đến giảng đường của cô, ở trên cổ đã có thêm một chiếc khăn choàng bằng lông mới toanh, chắc là được mẹ mua cho nhân ngày tết đây mà.

“Đồ ăn ở quê cậu chắc ngon lắm nhỉ? Trông mập hơn chút đấy. Mặt tròn ung ủng rồi kìa.”

“Mập là mập thế nào? Cái này người ta gọi là ngoại hình vượt tiêu chuẩn.”

Giai Di cầm theo một túi đặc sản ở dưới quê lên, cô ấy đã phát cho tất cả những bạn bè thân thiết rồi, giờ chỉ còn mỗi Hướng Đường Nghi là ngày hôm nay mới gặp thôi.

“Đúng rồi. Ê, ê, công nương này, tối nay chúng ta đi ‘phiêu’ đi.”

Hướng Đường Nghi đang để tay ở dưới gầm bàn nhắn tin cho Vu Phùng Cửu, liền ngẩng đầu lên nhìn Giai Di.

“’Đi phiêu’ là đi đâu?”

Giai Di liếc nhìn ra xung quanh để xác nhận không có ai có thể nhìn được, liền rút từ trong túi áo ra hai cái khuy áo màu bạc, nụ cười phấn khích.

“Đi xem mắt!”

Hướng Đường Nghi lập tức sặc nước bọt, hai đầu ngón tay đang nhắn tin cho anh liền rung lên, ấn nhầm vào một mục gợi ý tin nhắn.

[Hướng Đường Nghi]: Bờ mông của anh mới thật gợi cảm làm sao\~

[Vu Phùng Cửu]: ◕‿◕

[Hướng Đường Nghi]: *tin nhắn đã được thu hồi*

[Hướng Đường Nghi]: Ấn lộn.

Cô cất tạm điện thoại vào trong túi áo, đôi mày nhướng lên nhìn Giai Di đang hưng phấn ở bên cạnh cô hết sức khó hiểu.

“Này cậu, đi xem mắt là sao?”

“Sao là sao? Tớ nói là tối nay cậu cùng tớ đi xem mắt đi! Cậu nhìn thử xem, ai ai ở trong cái giảng đường này cũng đều có một mối rồi đó, riêng mình tớ đến nay là vẫn chưa có ai để khoác tay nắm vai. Tủi thân hết sức.”

Hướng Đường Nghi nhìn vào đôi mắt nài nỉ của Giai Di, tuy thương bạn nhưng lời đề nghị này cô không nuốt nổi.

Giai Di đương nhiên nhìn ra ý định từ chối ở trong ánh mắt cô liền không cho Hướng Đường Nghi kịp mở miệng đã vội vàng bổ sung thêm.

“Đương nhiên là tớ không bắt cậu phải đi xem mắt cùng tớ rồi! Cậu chỉ cần đi theo để làm nền cho tớ thôi! Đi mà! Xin cậu đó công nương à! Điiiiii!”

Cuối cùng cũng bị sự kiên trì nài nỉ của Giai Di khuất phục, cô cũng phải nuốt nước bọt mà đồng ý tối nay sẽ cùng cô bạn này đi gặp đối tượng xem mắt.

Nhưng ngay khi đứng trước địa điểm diễn ra buổi xem mắt ấy, Hướng Đường Nghi đã phải hối hận.

Sao cô không nhận ra cái khuy áo màu bạc kia là khuy áo dành cho khách vui chơi ở trong Hiểu Tinh Cư chứ?!

Trung tâm giải trí và quán bar, câu lạc bộ này thuộc quyền sở hữu của Giang Yến Cảnh, mà anh ta cũng thường hay lượn lờ ở dưới này để chơi bời. Để Giang Yến Cảnh mà bắt gặp được thì thế nào cũng tới tai của Vu Phùng Cửu mất thôi!

Chết cô rồi!

Thấy Hướng Đường Nghi cứ đứng nghệt ra không nhúc nhích, Giai Di đã kéo tay cô cho bằng được vào trong Hiểu Tinh Cư.

Cô thầm cầu nguyện ở trong đầu mình rằng sẽ không sao đâu, không sao đâu. Khu trung tâm này lớn tới mức bị lạc thì bắt buộc phải mở định vị ra để dò đường thì khả năng bắt gặp người quen sẽ là rất thấp thôi.

Nhưng mà cô đã nhầm.

Ngay khi vừa mới đặt chân bước qua cửa kiểm soát, cô đã thấy chếch chếch phía cửa vào sang bên trái chính là Vu Phùng Cửu đang nói chuyện với Giang Yến Cảnh!

Hai quả bom nguyên tử đang đứng cùng một chỗ?! Chết cô rồi trời ơi!

Chuyện bên lề:

Giang Yến Cảnh hôm nay đặc biệt rảnh chẳng biết nên làm gì, vì vậy theo phương án chống chán cũ, anh ta tìm đến văn phòng tổng giám đốc của Vu Phùng Cửu để làm phiền anh làm việc.

Nhưng khi anh ta xông cửa phòng bước để vào bên trong, Vu Phùng Cửu lại không có ở trong phòng.

"Tên này đi đâu mà đến cả điện thoại đang rung cũng không mang theo thế này?"

Giang Yến Cảnh nhìn ngó ra xung quanh rồi ghé đầu nhìn vào chiếc điện thoại đang đổ chuông chờ bắt máy đó, đột ngột đập thẳng vào mắt của anh ta chính là một dòng chữ to đùng.

"Con sâu bé nhỏ của anh".

A đù...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.