Chiếp chiếp chiếp! Chiếp chiếp!
“Anh…
Xin lỗi…”
“Cả người đều đau… Nhất là chân và eo… Không thể xuống giường được…”
“Anh xin lỗi.”
“Bụng em đau dữ dội… anh định làm thế nào đây…?”
“Anh xin lỗi.”
“Chẳng phải nói nốt một lần thôi sao? Nhưng tại sao lại trở thành một nhân năm rồi?”
“Anh xin lỗi.”
Vu Phùng Cửu ngồi quỳ ở trên sàn nhà, giơ cao hai tay lên trời, khuôn mặt bày tỏ sự hối lỗi khôn cùng trước cái bọc chân yếu ớt ở trên giường.
“Em có đau lắm không? Nếu thấy có vấn đề gì lạ thì chúng ta vào bệnh viện nhé?”
“Không cần.”
“Có anh đi cùng em mà.”
“Bệnh viện không hoạt động vào ngày nghỉ.”
“Người đến là anh thì làm sao bọn họ dám không tiếp?”
Nhìn Hướng Đường Nghi hai má teo tóp gần như là mất hết sức sống, Vu Phùng Cửu cảm thấy xót hết cả ruột.
“Anh chở em đến bệnh viện. Thật tình… Ai bảo em ‘bên ngoài ấm áp bên trong mọng nước’ quá làm chi…”
“Cút đi đồ biến thái!”
Hướng Đường Nghi vùng dậy khỏi chăn rồi cầm lấy chiếc gối nằm ném bộp phát phang thẳng mặt của Vu Phùng Cửu. Hai má cô đã đỏ ửng hết cả lên, gần như sắp bốc cả hơi luôn rồi.
Bên trong mọng nước là cái éo gì thế?!
Con ơi con. Mẹ mong con sinh ra nếu là con trai thì đừng có mà mồm mép thèm đánh như thằng cha của con, mong con sinh ra là con gái thì đừng dại như mẹ mà yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2994573/chuong-96.html