“… Hả?”
Vu Phùng Cửu sững sờ nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Tống Mình Tuệ, sốc đến nỗi gọng kính cận đang đeo lệch hẳn khỏi sống mũi.
Tống Mình Tuệ nhìn thấy phản ứng ấy của anh, sợ rằng anh đã hiểu sai cái gì đó mà vội vàng giải thích thêm.
“Xin anh đừng gấp gáp từ chối. Tôi đã gặp phải một vụ tai nạn và mất hết tất cả trí nhớ, nhưng đôi khi tôi hay mơ về những mảnh vụn rời rạc của một số kí ức đã thất lạc. Tôi có cảm giác rằng những kí ức đó rất đáng giá đối với tôi nhưng không thể nào mà nhớ ra được. Anh rất giống với người mà tôi hay mơ ấy, có thể… giúp tôi được không?”
Lúc ấy, nhịp tim đang đập mạnh của Vu Phùng Cửu chậm dần lại.
Sáu năm không phải là một khoảng thời gian ngắn, Tống Mình Tuệ đã thay đổi rất nhiều trong khoảng thời gian đó.
Cô xinh đẹp hơn, trưởng thành hơn, cá tính hơn…
Anh cứ nghĩ rằng nếu có một xác xuất nào đó họ vô tình gặp lại nhau, anh sẽ vô cùng mừng rỡ trong lòng khi thấy cô vẫn sống rất tốt như vậy mặc dù không có anh ở bên cạnh.
Nhưng… cô làm anh thất vọng.
“Cô thấy tôi giống với người ở trong giấc mơ ấy của cô nên muốn gạ gẫm tôi làm chuyện đó với cô sao? Lẽ nào cứ thấy có ai mang hình dáng na ná như thế thì cô đều tiếp cận rồi đề xuất như vậy sao?”
“Tôi không phải là người thuộc một doanh nghiệp đồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2994549/chuong-109.html