Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Hải Niệm ngáp ngắn ngáp dài, luồn tay qua áo để gãi lưng rồi uể oải bước ra khỏi phòng ngủ của mình, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt của cô bé ngay khi vừa mới tỉnh dậy là hình ảnh Vu Phùng Cửu ngồi bó gối ở trong góc phòng.
“Má!”
Cô bé hét lên đầy kinh hãi, phân nửa cơn ngái ngủ đều đã bị bay sạch sành sanh.
“Bố?! Bố đang làm cái gì vậy?”
Vu Phùng Cửu ngồi chết lặng ở trong một góc phòng, khuôn mặt anh ỉu xìu mất sức sống, bầu không khí xung quanh anh đều xám xịt cả đi.
Vu Hải Niệm đứng đờ đẫn mất ba giây, một lúc sau cô bé mới hồi thần được.
“Bố, bố có sao...”
Đột ngột Vu Phùng Cửu lắc mạnh đầu mình như một cái máy đánh trứng khiến cho những lời đang định thốt ra của cô bé đi ngược quay trở về trong bụng.
Thôi, cứ kệ bố đi vậy. Chắc đang bắt đầu bước vào thời kì tiền mãn kinh rồi.
Vu Hải Niệm xin được phép cáo lui. Thế giới của người lớn quá mức phức tạp rồi.
Nhìn thấy con gái rời đi, bây giờ Vu Phùng Cửu mới rệu rã mà ngẩng đầu nhìn lên.
“Con đi đâu đấy?”
“Đi mua thuốc cho bố.”
Vu Phùng Cửu ngơ ra. Thuốc gì? Anh có bị bệnh gì đâu? Ơ kìa... sao nó cứ liếc nhìn anh bằng cái con mắt đấy nhỉ?
Nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng. Vu Phùng Cửu nhìn cửa nhà đóng lại, suy sụp nằm bò ra sàn nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2994183/chuong-121.html