“Tống tiểu thư nói là: Cô ấy sẽ không bao giờ tha cho cậu khi dám nói dối cô ấy rằng cậu đã có vị hôn thê.”
“Vu Phùng Cửu nói rằng: Việc cô tung tin là mình sắp tới sẽ cưới Quách Nhạc cũng có khác gì cậu ta đâu.”
“Tống tiểu thư đáp lại: Một tên đến cả yêu cũng không dám nhận như cậu thì đời đời kiếp kiếp đừng hòng mong có được ai yêu.”
“Vu Phùng Cửu trả lời với khuôn mặt cáu bẩn: Cô thì hơn cậu ta chắc? Kĩ thuận hôn như ‘sịt’ ấy.”
Tống Minh Tuệ nghe phải câu nói ấy thì quay phắt cả người lại, nổi đóa hét thẳng vào mặt của Giang Yến Cảnh: “Nói lại với anh ta rằng: Từ nay về sau tôi sẽ đoạn tuyệt mối quan hệ quen biết với anh ta!”
“Này...”
Khuôn mặt của Giang Yến Cảnh tối sầm lại, khuôn miệng kéo lên giận dữ mà rống thẳng vào mặt của hai vị tổ tông dở dở ương ương kia.
“Hai người ngồi gần nhau như vậy thì làm ơn đừng có bắt tôi chuyển lời nữa có được không?! Giận nhau thì cũng đừng có mà kéo thêm một người vô tội như tôi phải chịu trận cùng với mấy người nữa chứ!”
Trong một khu công viên rộng lớn trong khu dân cư hộn nhịp người qua lại, dưới những tán lá xanh mướt xuề xòa cản lại mấy tia nắng nhạt màu, ba người trưởng thành chen chúc nhau trên một chiếc ghế gỗ, trong số đó thì Giang Yến Cảnh ngồi ở giữa, bị hai người kia túm lấy để làm “ranh giới” ngăn cách giữa hai người bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2994157/chuong-135.html