Lạch cạch!
“Hừ! Sao bây giờ mới đến? Bố chờ hơi bị lâu rồi đấy, nấu được nguyên cả một mâm cơm đây này.”
Bố Tống bê bát canh cá hồi nóng hổi từ trong bếp đi ra, lớn tiếng cằn nhằn Tống Minh Tuệ rồi lại quay xuống tươi cười với Vu Hải Niệm.
“Tiểu Niệm, ông có nấu món canh cá hồi mà cháu thích nhất đây.”
“Cảm ơn ông ngoại!”
“Hí hí hí! Cháu gọi ông là gì thế? Gọi thêm một lần nữa đi~... Tống Minh Tuệ! Con còn đứng ở ngoài cửa để làm gì thế hả?! Mau đưa rượu cho bố nào! Cái đồ lề mà lề mề, như thế này thì làm sao mà chăm sóc cho bé cưng Tiểu Niệm được?”
Tống Minh Tuệ liếc nhìn bố Tống, chẳng có một lời đáp lại nào cả mà cứ thế xoay người, tháo giày rồi đặt chân bước qua bậu cửa ra vào, lướt qua người của Tống Thiên Vân rồi nặng nề đặt chai rượu lên trên bàn trà.
Bố Tống nhìn cô, bất giác cảm nhận được có một điều gì đó không ổn rồi.
“Tiểu Tuệ, vừa nãy bố lỡ nói lớn tiếng quá... Con bị làm sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu à?”
“Không có gì đâu ạ. Chỉ thấy hơi mệt thôi.”
Tống Minh Tuệ chẳng thêm chẳng bớt câu nào nữa, cứ thế lặng lẽ bước vào trong phòng ngủ rồi mất hút ở đằng sau cánh cửa phòng đang dần đóng lại.
Bố Tống đã chứng kiến toàn bộ mọi cử động và sắc thái dù là nhỏ nhất của cô, khe khẽ nuốt ực xuống một ngụm nước bọt.
Tống Minh Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2988883/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.