Tống Minh Tuệ dựa lưng vào cánh cửa thoát hiểm, hai tay bắt chéo ở trước ngực, nhìn Hướng Đường Nghi kia đang hầm hầm nhìn cô đầy giận dữ.
“Cô... mau trả lại anh Cửu cho tôi!”
Tống Minh Tuệ nhún vai, khuôn mặt bày tỏ sự bất đắc dĩ: “Thế thì cô tự đi mà nói với Phùng Cửu ấy, một mình tôi không thể tự ly hôn được.”
Hướng Đường Nghi đã giận đến đỏ cả mắt, còn Tống Minh Tuệ thì thản nhiên nghênh cổ thách thức.
Đã dám đến tận cửa nhà của cô, để thử xem cô ta còn có thể làm được gì tiếp?
Nhưng có một điều mà cô không thể nào mà lường trước được.
Hướng Đường Nghi... Cái con người với vẻ bề ngoài yếu đuối và nhu nhược ấy đã xông tới, rồi tát cho cô một cú.
Cái bạt tai ấy mạnh đến nỗi cứ như mọi sức lực mà mình có Hướng Đường Nghi đều vận vào nó hết, đến nỗi mà mặt của Tống Minh Tuệ xoay hẳn sang một bên luôn.
Không gian ở lối ra vào thoát hiểm vang lên một tiếng chát rõ kêu, rồi đột ngột bẵng đi một lúc trong sự im ắng.
“Đồ hồ ly! Mau trả lại anh ấy cho tôi!”
Tống Minh Tuệ sững người, cô đưa tay, ôm lấy một bên má đang nhói lên rát đau của mình.
Đôi môi màu hồng đỏ mở hờ rồi khẽ mím chặt vào với nhau, rồi sau đó bất chợt cười lớn.
Tống Minh Tuệ phá lên cười, trước khuôn mặt ngờ nghệch của Hướng Đường Nghi, cô vừa chỉ vào bên gò má đã rát đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2988878/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.