Tống Minh Tuệ thẫn thờ ngồi ở chỗ bàn ăn, đôi mắt tĩnh lặng nhìn lên trần nhà như đang ngây ngẩn ngẫm nghĩ về những điều gì đó. Vừa nãy anh đã kẹp nhiệt độ cho cô, thấy thân nhiệt của cô cao tận ba mươi tám lận, đã thế còn ăn mặc mỏng manh đi giữa một cơn mưa bay lất phất. Cô làm cho anh lo lắng thực sự.
Sau khi gọi điện thông báo lại với phía bệnh viện và nhà họ Tống, Vu Phùng Cửu nấu một nồi cháo thịt bằm rồi đổ ra một cái bát tô, bê tới rồi đặt ở trên bàn cho cô.
“Ồ, anh quên mang theo thìa rồi.”
Thế là Vu Phùng Cửu lại chạy lại vào trong phòng bếp.
Vu Hải Niệm nhìn bố mình rời đi rồi lại liếc lên khuôn mặt thẫn thờ của Tống Minh Tuệ, không thể nhịn được mà đi tới, cầm lấy một góc áo của cô mà giật giật.
“Dì Tuệ ơi, dì có sao không ạ? Tại sao trên đầu dì lại quấn băng thế?”
Đôi đồng tử của Tống Minh Tuệ khẽ động đậy rồi hạ thấp xuống nhìn cô bé, đôi môi nhạt màu do sức khỏe chưa thể khôi phục được hoàn toàn từ sau ca phẫu thuật khẽ mấp máy.
Thay vì trả lời câu hỏi của Vu Hải Niệm, cô lại mù mờ hỏi ngược lại cô bé.
“Cháu... sáu tuổi có phải không? Sáu tuổi...”
Vu Hải Niệm ngơ ngác nhìn cô, cũng gật gật đầu.
“Vâng. Năm nay cháu sáu tuổi.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Tống Minh Tuệ mỉm cười rồi xoa đầu con bé.
Vậy là đúng rồi. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-nay-du-sao-cung-chang-ton-tai-duoc-lau/2988870/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.