(5)
Sau khi thoát khỏi Bành Gia, trong lòng tôi cực kỳ thoải mái, tôi tiến vào toilet cuối hành lang để đi vệ sinh sau đó rửa mặt.
Chờ đến khi tôi bước ra khỏi thang máy xuống sảnh để rời khỏi thì lại gặp được Đại Hổ.
Đại Hổ đứng trước sảnh khách sạn, đang cãi nhau với một lão già tây trang giày da. Chung quanh có người vây xem nhưng không ai dám tiến lên khuyên can.
Đại Hổ này thật sự rất hổ nha, làm thế nào mà cãi nhau với người ta được tới cỡ này hay vậy nhỉ. (hổ ở đây ý chỉ dũng mãnh, mãnh liệt)
Nghĩ đến ngày hôm nay đã xảy ra đủ thứ chuyện, tôi không muốn lại gây chuyện nữa nên chuẩn bị chuồn đi.
Lúc đi ngang qua khán đài, tôi nghe thấy tiếng mọi người đang thảo luận. Thì ra người đang mắng Đại Hổ chính là ông chủ của bọn họ, hình như là bởi vì một chút chuyện vụn vặt trong công việc. Tôi quay đầu liền nhìn thấy Đại Hổ ôm mặt khóc nức nở.
Không thể nói rõ bởi vì nguyên nhân gì, tôi có chút nổi trận lôi đình.
Ông chủ thì có thể khi dễ người khác như vậy sao? Ở nơi công cộng mắng con gái nhà người ta đến nỗi khóc như vậy mà được à?
Có thể là vì vừa uống chút rượu nên tinh thần trượng nghĩa của tôi bộc phát, tôi bước nhanh đến bên người Đại Hổ, ôm lấy bả vai cô ấy: “Bảo bối, em sao vậy?”
Sau đó tôi còn hung hăng trừng mắt nhìn lão già kia một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tinh-cua-toi-qua-dong-duc/2482908/chuong-7.html