Mộ Nguyệt Sâm nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh được.
Hạ Băng Khuynh dùng tay tay che đôi môi đang run rẩy không thôi, chạy ra ngoài.
Quá đáng lắm rồi!
Thật sự quá đáng!
Cô chạy ra khỏi biệt thự, 1 đường luôn chạy.
Trên núi khác những nơi khác, ngoài ánh trăng ngoài trời, không có ánh sáng nào, hai bên cây cối um tùm âm u, Hạ Băng Khuynh thật sự rất tức, tức đến mất lý trí, tự nhiên cũng không biết sợ.
Nghe tiếng xe phía sau.
Ánh sáng lóe lên, chiếu sáng khu rừng vốn âm u, lập tức khiến nó trở nên quỷ dị.
Xe lái đến bên cô.
“Có lên xe không? Chỉ hỏi 1 lần!” Âm thanh âm trầm rõ ràng truyền đến.
“Không muốn, không muốn, không muốn, quan trọng nói 3 lần!” Hạ Băng Khuynh áp chế sự tức giận, vặn cổ, cắn răng trả lời.
Cô nhìn đường phía trước, bước chân ngày càng nhanh.
“Ùn---”
Xe xông về trước, quay 1 góc 90 độ lớn chặn trước đường đi của cô.
Hạ Băng Khuynh không thể không ngừng chân, cuộn chặt tay nhìn người đàn ông trong xe.
Mộ Nguyệt Sâm mở cửa xe, từ xe đi xuống, bước chân vững chãi cường thế đi đến trước mặt cô, không nói 2 lời, ôm eo cô bưng về hướng xe.
“Đáng ghét, anh thả tôi xuống ---” Hạ Băng Khuynh động đậy trên vai anh.
Cơ thể như bao cát vậy bị ném vào ghế phụ.
Hạ Băng Khuynh nhanh chóng bò dậy, không mở cửa xe, trực tiếp bò ra ngoài.
Bây giờ đại não của cô đã bị tức đến nổ thành đám mây trắng hình nấm rồi, lý trí sớm đã cho gà ăn.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/51514/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.