Hạ Băng Khuynh thật sự thích vòng tay này, nhưng sau đó, cô lại chìm trong nghi hoặc, đây là ai để ở đây?
Là tặng cô sao?
Lấy vòng tay nhìn nhìn 1 cái, lại nghĩ nghĩ.
Nếu là chị, chắc sẽ tặng trực tiếp, anh rể cũng không âm thầm để vòng tay lên bàn cô.
Nhưng ngoài họ ra ai sẽ tặng quà cho cô? Mà còn không nói gì để đó nữa.
Không phải là người hầu nữ lúc quét dọn làm rơi chứ?
Cô cảm thấy có khả năng này.
Để vòng tay vào túi, tính lúc xuống lầu hỏi chú quản gia, xem có cô gái nào làm rơi vòng tay không.
Mỗi ngày thường vào khoảng thời gian sắp ăn tối, Hạ Băng Khuynh mới ra khỏi phòng.
Lúc đi qua phòng của Mộ Nguyệt Sâm, nghe tiếng mở cửa, cô lập tức gia tăng tốc độ bước chân.
“Tôi sẽ ăn thịt người sao? Cô chạy cái gì?”
Đằng sau có giọng không vui vang lên.
Thì ra, lúc cô gia tăng tốc độ, đã bị anh nhìn thấy.
Hạ Băng Khuynh bĩu môi, không tình nguyện quay lại: “Ai chạy chứ! Tôi vốn dĩ đi bộ rất nhanh!”
Mộ Nguyệt Sâm đi đến trước mặt cô, nhìn mặt nhỏ của cô 1 lượt, lúc thu ánh nhìn lại, bình thản nhìn bàn tay cô 1 cái, biểu cảm tự nhiên, không lộ dấu vết.
Nhưng lúc thấy tay cô trống không, anh nhíu mày lại.
Còn chưa phát hiện?
Hay là cô ấy không thích?
“Tôi đi xuống đây!” Hạ Băng Khuynh không chú ý đến ánh mắt của anh, quay lưng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2165836/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.