Tim cửa lớn tiếng khiến Hạ Băng Khuynh đang bận rộn với chuyện của Mộ Nguyệt Bạch hết hồn.
Mộ Nguyệt Bạch cũng quay người nhìn.
“Các người đang làm” Mộ Nguyệt Sâm nhìn cảnh trước mặt khác cảnh anh tưởng tượng, dừng 1 chút, càng âm u nhíu mày: “Làm chuyện quỷ quái gì?”
Hạ Băng Khuynh phản ứng lại, không biết sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm khó coi đến đâu, cầu cứu anh: “Anh đến thật đúng lúc, nhanh qua giúp, em làm bậy rồi, khiến cằm của anh Nguyệt Bạch bị rầy rồi.”
Tay cô gấp gáp ngăn máu vết thương.
Cô không biết bản thân làm mạnh tay như vậy.
Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng.
Giúp? Bây giờ anh muốn vặn đầu của Mộ Nguyệt Bạch xuống.
Mộ Nguyệt Bạch nhìn khuôn mặt u ám của em trai, tay “vô ý” ôm eo Hạ Băng Khuynh, cười yếu ớt với anh: “Anh kêu nha đầu này cạo râu giúp, tiếc là kĩ thuật không đủ, quả nhiên lạ tay, còn cần được điều giáo.”
4 chữ cuối khiến ánh mắt giết người của Mộ Nguyệt Sâm trực tiếp nhìn qua.
Anh bước qua, kéo Hạ Băng Khuynh ra sau mình, từ kệ lấy 1 cái khăn trắng, động tác thô lỗ áp lên vết thương của Mộ Nguyệt Bạch, đau đến Mộ Nguyệt Bạch nhíu mày: “Em nhẹ chút!”
Môi mỏng của Mộ Nguyệt Sâm đến gần tai Mộ Nguyệt Bạch, thấp giọng nói: “Cô ấy là của em!”
“Nhưng hình như bây giờ cô ấy thích anh.” Mộ Nguyệt Bạch đến gần tai anh đáp nhỏ.
Thẳng lưng, anh quay người kéo tay Hạ Băng Khuynh ra ngoài.
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2165824/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.