Hạ Băng Khuynh miễn cưỡng cười: “Có chút cảm, nhưng không sao, em uống thuốc rồi, rất nhanh sẽ khỏi, cơ thể vẫn luôn cường tráng.”
“Haha, anh lần đầu nghe con gái dùng từ cường tráng nói cơ thể mình.” Mộ Nguyệt Bạch bị cô chọc cười, nhưng sau đó cũng lo lắng nói: “Nếu thật không thoải mái thì xin nghỉ 1 ngày, đừng cố chịu!”
“Không được, hôm nay là tiết giải phẫu đầu tiên, rất quan trọng, không thể nghỉ.”
“Tiết giải phẫu? Xem ra Băng Khuynh của chúng ta không chỉ cường tráng còn dũng cảm.”
“Cũng không có đâu!”
Bị anh khen, Hạ Băng Khuynh cảm thấy ngại.
Nghĩ đến vòng tay anh tặng mất rồi, tâm trạng cô lại nhịn không được tang thương.
Nếu anh biết được, nhất định thất vọng.
“Ding---” Dao nĩa bằng bạc bị thả mạnh xuống đĩa, phát ra tiếng sắc lạnh, Mộ Nguyệt Sâm đứng lên, biểu tình nghiêm túc nhìn Hạ Băng Khuynh: “No chưa?”
Hạ Băng Khuynh lau miệng đứng lên, cúi đầu, buồn bã đáp: “No rồi!”
“Cầm cặp, đi ra!”
Mệnh lệnh lạnh lùng của Mộ Nguyệt Bạch, bước chân hướng ra ngoài.
Hạ Băng Khuynh lấy cặp trên ghế đeo lên.
“Nha đầu nhỏ, đừng mặt buồn khổ nữa.” Mộ Nguyệt Bạch đi đến gần, hạ thấp giọng ôn hòa cười: “Qua mấy ngày nói với anh cả 1 tiếng, sau này anh chở em, vậy em có thể thoát khỏi khổ ải rồi.”
“Thật sao?” Mắt Hạ Băng Khuynh phát sáng.
“Suỵt”
Mộ Nguyệt Bạch làm ngón tay biểu thị cô im lặng, chỉ ngồi cửa.
Hạ Băng Khuynh hiểu được gật đầu, đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2165822/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.