Chương trước
Chương sau
“Hả---” Hạ Băng Khuynh ngây người, nhanh chóng phản ứng lại: “Khá vui.”

“Thời tiết đẹp vậy nên ra ngoài dạo nhiều hơn.”

“Dạ đúng!”

Hạ Băng Khuynh trả lời có chút thất thần.

Hạ Vân Khuynh như nghĩ đến gì rồi liền hỏi: “Đúng rồi, em ra ngoài chơi, lúc về, cũng là Nguyệt Sâm đưa em sao? Chị nghe quản gia nói, em cùng cậu ta về cùng nhau.”

Hạ Băng Khuynh chột dạ: “Uhm, đúng, anh ấy vừa hay có thời gian, lái xe đưa em về!”

Trời biết mấy ngày nay cô căn bản không đi chơi, mà đơn độc 2 người ở căn hộ của anh 2 ngày, với lại họ còn phát sinh 1 đống chuyện không nên phát sinh, nếu để chị biết, nhất định mắng chết cô.

Mà em gái cà lăm, phản ứng không tự nhiên nhìn vào mắt Hạ Vân Khuynh thông minh, lại có tưởng tượng khác.

Không phải em gái bị Nguyệt Sâm bắt nạt chứ.

Thật ra cô rất muốn hỏi chuyện lần trước 2 ngày cãi nhau trên xe, chuyện này cô luôn để trong lòng.

Hoặc là để Băng Khuynh cho Nguyệt Sâm đưa đón, là quyết định sai lầm, vốn muốn quan hệ tụi nó tốt 1 chút, chỉ sợ làm đến quan hệ xấu hơn.

Giờ cơm tối.

Hạ Băng Khuynh và Hạ Vân Khuynh cùng xuống lầu ăn tối.

Đêm nay, lão gia từ và lão phu nhân đi đấu giá rồi, cô cũng không ở nhà.

Đi vào phòng ăn, Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Cẩm Đình đã ở đó,

“Chị dâu!”

Mộ Nguyệt Sâm lễ phép chào Hạ Vân Khuynh, mắt rơi trên mặt Hạ Băng Khuynh, chú tâm nhìn 1 lúc.

Tối tìm thời gian, nói chuyện với nha đầu này.

Hạ Băng Khuynh mượn cớ chào anh rể, tránh ánh mắt chú tâm của Mộ Nguyệt Sâm.

Vừa ngồi, Mộ Nguyệt Bạch đi vào.

Anh vẫn bộ dạng thanh nhàn ưu nhã, như là thoát tục vậy, cứ cảm thấy mang theo hơi thở đẹp đẽ phiêu diêu.

“Ồ, tiểu dễ thương nhà ta về rồi!”

Thấy Hạ Băng Khuynh, Mộ Nguyệt Bạch mặt tự nhiên cười ôn hòa.

“Anh Nguyệt Bạch!” Hạ Băng Khuynh rất ngoan chào anh, cười với anh.

Cô không quan tâm Mộ Nguyệt Sâm có vui không.

Mộ Nguyệt Bạch đi qua, rất sủng ái xoa đầu Hạ Băng Khuynh:”Nghe nói bạn em đi chơi thu rồi, sao không đưa em đi, anh vừa hay rảnh, 3 người cùng đi, không phải thú vị hơn sao!”

Lúc anh nói chuyện, cười híp mắt nhìn Mộ Nguyệt Sâm bên kia 1 cái, hàm ý trong đầu, khiến người khác cảm thấy như bị chơi đùa.

Mộ Nguyệt Bạch nhìn phản ứng của em trai, không những không kiềm lại, ngược lại trở nên càng thân mật với Hạ Băng Khuynh.

Hạ Băng Khuynh tâm tư đơn thuần, không nghe ra ý sâu xa trong lời của Mộ Nguyệt Bạch: “Lần sau em đi chơi nhất định kêu anh.”

“Vậy cứ quyết định vậy, em không thể làm tổn thương lòng của anh Nguyệt Bạch nữa.” Mộ Nguyệt Bạch sờ đầu cô, mới đi đến ngồi kế Mộ Nguyệt Sâm.

2 ae ngồi chung, xung quanh xuất hiện sóng ngầm.

“Nguyệt Bạch, mấy ngày không gặp cậu, đi đâu vậy?” Hạ Vân Khuynh thuận miệng hỏi, trong mắt cô, Mộ Nguyệt Bạch dễ nói chuyện hơn là Mộ Nguyệt Sâm.

Mộ Nguyệt Bạch cười nhẹ đáp: “Không phải đâu chị dâu, em vẫn luôn ở nhà.”

“Nó ở nhà vốn không ra, không phải ngủ là công việc, cuộc sống cứ tùy tiện, tối nay cơm có thể gặp nó, tính là kỳ tích.” Mộ Cẩm Đình nói với Hạ Vân Khuynh.

“Không phải chứ, em thường hay gặp anh Nguyệt Bạch mà!” Hạ Băng Khuynh vô ý nói 1 câu.

“Uhm, thật sao?” Mộ Cẩm Đình kinh ngạc: “Vậy thật là thần kỳ.”

Thần kỳ cái mông!

Trong lòng Mộ Nguyệt Sâm chửi thề 1 câu.

- -------- ----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.