Chương trước
Chương sau
Không biết anh đến khi nào.

Cô bĩu môi, không quan tâm anh, quay đi nhặt thứ khác.

Đội trưởng bảo vệ cũng nhặt giuso cô, được bịch cho cô, nhìn thấy Mộ Nguyệt Sâm, nhanh chóng qua đó, cung kính nói: “Tam thiếu, tiểu thư Băng Khuynh phát sinh chút ngoài ý muốn.”

Mộ Nguyệt Sâm nâng tay, ngăn lời anh nói: “Không cần nói, tôi thấy rồi!”

Tay Hạ Băng Khuynh để trong túi dừng lại 1 chút.

“Dạ!” Bảo vệ trưởng có chút mơ hồ, thấy rồi? Nếu đã thấy, tam thiếu sao cứ để Băng Khuynh bị bắt nạt.

Nhưng lí do trong đó là thứ anh không nên hỏi.

Cung kính cong lưng, về phòng bảo vệ.

Hạ Băng Khuynh xếp đồ đạc xong, quay người mắt không liếc nhìn đi vào nhà.

Lúc đi ngang Mộ Nguyệt Sâm, tay bị kéo lại.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn lên mặt cô: “Xem ra, ngày đầu của cô với Mộ Nguyệt Bạch, không tốt lắm.”

Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu, ánh mắt tránh né nhìn anh: “Quả thật không tốt, nhưng cũng đáng, vì hôm nay, tôi cuối cùng cũng lĩnh hội được sự vô tình của tam thiếu.”

Hôm nay. cô coi như biết, bản thân đối với anh, không được xem trọng như vậy, anh dùng hành động thực nói cô biết, cũng làm cô hiểu rồi.

Đôi mắt đen co rút, tay nắm tay cô làm chặt hơn.

Môi mỏng khẽ động: “Vô tình? Vì tôi không mượn tiền cho cô? Nhưng tại sao tôi phải mượn, tôi có trách nhiệm cần mượn cho cô sao, trên đường nhiều ăn xin xin ăn, cho hay không coi tâm trạng của tôi, không phải của ăn xin.”

Hạ Băng Khuynh cười lạnh, sau đó gật đầu: “Cũng đúng, anh không có trách nhiệm với tôi, tôi cũng không phải người gì của anh, tôi không có lí do nói anh như vậy, hình tượng của anh rất tốt, nhưng tôi không phải ăn xin, cũng vĩnh viễn không đến xin anh nữa!”

Cô kéo tay anh ra, ôm quần áo đi đến cửa sắt.

Mắt có chút chua, có chút nóng.

Nhưng cô không muốn mình khó chịu, như vậy rất đáng chê cười.

Mộ Nguyệt Sâm nhìn bóng lưng quật cường của cô, tay nắm chặt, cô đi ngày càng xa, rời anh ngày càng xa, anh không muốn dùng lời tổn thương cô, nhưng cô luôn chọc tức anh đến nỗi anh phải nói lời đó.

Nhìn thấy cô khóc, thấy cô bị tài xế dọa đến lùi bước, thấy cô nhặt đồ dưới đất, tất cả, đều khiến anh tức giận đến không khống chế được, tại sao cô không chọn anh, tại sao muốn rời xa anh, anh cố gắng tạo thế giới hạnh phúc cho cô nhưng cô lại nguyện sống của Mộ Nguyệt Bạch giả tình giả ý.

Hàm ý thật sự của vô tình, cô căn bản không hiểu.

Đêm khuya người im lặng.

Hạ Băng Khuynh nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, não lặp lại lời của Mộ Nguyệt Sâm, kêu dừng vô số lần, nhưng thế nào cũng không dừng được.

Tim, dấy lên từng đợt ẩm ướt, cô càng ngày càng cảm thấy, mình không nên ở đây.

Trước đây anh chỉ bá đạo với cô, cô chỉ cảm thấy không có lí do, nhưng bây giờ, cô thật sự không chịu nổi nữa. tim, nó khó chịu rồi, chua xót rồi, đau rồi, cũng không thể dùng tay sờ, cũng không thể xoa, cứ để mặc nó mỗi ngày như vậy.

Cô cảm thấy không thể cứ tiếp tục nhốt mình trong tâm trạng này.

Sáng dậy, mắt sưng, mặt cũng sưng.

Xuống lầu trễ hơn bình thường nửa tiếng, hiếm thấy tất cả người nhà Mộ gia đều ở đây, đến cô Mộ Lâm Nguyệt cũng ngồi trên bàn ăn, đang vừa coi tạp chí vừa ăn sáng.

Hạ Băng Khuynh vừa ngồi xuống liền làm Mộ Lâm Nguyệt hét lên: “A, tiểu bảo bối tâm can của tôi, khuôn mặt xinh đẹp hôm nay sao sưng như bánh bao rồi.”

- -------- ----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.