Mộ Nguyệt Sâm híp mắt lại, chăm chú nhìn cô, mắt dần dần mang sát khí máu tanh: “Nếu đã cho rằng vậy, vậy Hạ Băng Khuynh em cũng chỉ có vậy thôi, vốn tưởng lại cô gái thanh thuần, nhưng nghe vào như em rất rõ chuyện nam nữ, 5 lần 7 lượt từ chối tôi, tôi hoặc là có thể hiểu là em cố ý thể hiện mình ngây thơ, lạt mềm buộc chặt, nếu k s mỗi lần em đều nhìn rất hưởng thụ, nhưng sau đó thì từ chối, à, thì ra em muốn dụ dỗ tôi, thì ra là vậy!”
Lời anh nói lời nào cũng thấy máu.
Hô hấp Hạ Băng Khuynh ngưng trọng, 1 câu cũng k nói đc, cũng k có sức phản biện.
Như là bị dao đâm vào tim mình, xuyên qua cơ thể cô, cô đã k còn sức công kích nữa.
Mộ Nguyệt Sâm thả tay cô ra, mở khóa cửa: “Muốn xuống xe, vậy xuống đi!”
Anh nhìn phía trc, biểu cảm lạnh lùng.
Hạ Băng Khuynh như con ngốc ngây ở đó rất lâu, mới cứng nhắc cầm khóa cửa, đẩy cửa đi xuống, cô chân sâu chân nông đạp lên lá, tai ù ù vang lên, cảm thấy đất trời xoay chuyển.
Xiêu vẹo đi về trước, ánh mặt trời xuyên qua cây rọi xuống, rọi là khuôn mặt trắng bệch của cô.
Trên xe, Mộ Nguyệt Sâm dựa ghế, từ từ nhắm mắt.
Lời vừa nãy khó nghe cỡ nào, anh rõ hơn ai hết, đối với 1 cô gái mà nói, k có sự sỉ nhục nào sâu hơn.
Nhưng cô cũng đạp lên chân tình của anh, còn k tốn chút sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2165625/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.