Chương trước
Chương sau
Hạ Vân Khuynh vốn k kích động, nghe lời hiệu trưởng Trần liền tức cực kỳ: “Người mất ở trường, thầy Lâm đó lại có tin đồn đó, ông thì k rõ gì, mời ông nói tôi nghe, thế nào gọi là rõ ràng? Nhất định phải xảy ra chuyện mới chịu đúng k? Em gái tôi nếu thiếu 1 cọng tóc, tôi cũng k tha cho trường của các ông!”

“Vâng, vâng, thiếu phu nhân nói đúng, là tôi nói bậy, tìm đi, tìm đi.” Hiệu trưởng Trần mồ hôi lạnh tuôn ra.

Nếu đắc tội Mộ gia rồi, ông k có kết quả tốt.

Mộ gia tuy là thương nhân, k liên quan chính phủ, nhưng quan hệ phủ khắp mọi tỉnh thành, như lúc nãy, nhị thiếu tùy tiện gọi 1 cuộc, liền kêu đc cục trưởng vào cuộc, có gia tộc nào có khí phách như vậy.

Mộ Cẩm Đình nhẹ an ủi Hạ Vân Khuynh, ôm cô ngồi bên ghế.

Mộ Nguyệt Sâm k nói 1 lời đi đến ngoài cửa, cầm lan can, tay nắm chặt.

Thế giới có 1 loại đau khố gọi là k thể chờ đc, anh hận k thể tìm ra cô ngay, hận k thể phanh thây thầy Lâm đó, hận k thể thay cô xé nát màn đêm, chắc là cô đã chịu tổn thương rồi?

Người trc h chưa biết dư vị của sợ hãi, lần đầu cảm nhận sâu như vậy, nỗi đau đó, nỗi hận đó, bất lực đó, như là mãnh thú cắn xé máu huyết của anh, làm máu tuôn trào.

6h sáng.

Phòng làm việc hiệu trưởng im ắng như nơi mai táng.

Hạ Vân Khuynh khóc mấy lần, cô đã chuẩn bị cho chuyện xấu nhất.

Mộ Nguyệt Sâm đứng ngoài hít gió lạnh cả đêm, đến h tư thế vẫn k đổi.

Mộ Nguyệt Bạch dựa cửa, khoanh tay, hai mắt nhắm lại, nhìn rất bình thản, nhưng trong lòng k thả lỏng chút nào.

“Tìm đc thầy Lầm đó rồi!”

Người chưa đến cửa, ngoài cửa, cục trưởng Giang gấp gáp đi vào.

1 đống người mệt mỏi lập tức khôi phục.

“Ở đâu?” Mộ Nguyệt Sâm căng thẳng truy hỏi.

Sắc mặt cục trưởng Giang k tốt lắm: “Ở 1 khách sạn tìm thấy ông ta, trên giường còn có 1 cô gái nhỏ, rất giống cô gái các người tả, tóc dài, mắt to, rất đẹp, lúc tìm đc cô ấy trong tình trạng hôn mê, kêu thế nào cũng k dậy, đã đưa đến bệnh viện, cũng k biết tên già này cho cô ấy uống gì.”

Mộ Nguyệt Sâm đầu trống rỗng.

Những người khác cũng k thể chấp nhận sự thật này.

Bên ngoài có 1 cảnh sát khác chạy đến, nói vài câu bên tai cục trưởng, cũng k biết nói gì, biểu cảm của anh thay đồi 1 chút: “Tôi biết rồi, cậu đi trc.”

Sau khi cảnh sát đó đi, cục trưởng nói thẳng tình hình: “Vừa nãy hỏi giáo sư Lâm, người trong khách sạn k fai tiểu thư Hạ Băng Khuynh!”

1 câu, khiến đám người ở bờ vực đc cứu ra.

“Cô gái đó k fai Băng Khuynh của chúng ta, vậy cô ấy đâu?” Hạ Vân Khuynh ngồi thẳng người, hỏi gấp.

“Thầy Lâm nói, tối qua Hạ tiểu thư quả thật đến chỗ hắn, sau đó bị thầy Quý đưa đi, sau đó thì k biết nữa.”

“Ngài nói Quý Tu!” Mắt hạnh của Tiêu Nhân trừng to, lớn tiếng từ ghế đứng dậy.

Hiệu trưởng Trần nghe bị Quý Tu mang đi, tim treo cả đêm đã đc buông xuống.

Biểu cảm trên mặt cục trưởng Giang thả lỏng, tự tin nói: “Các vị yên tâm, nếu người ở bên thầy Quý, tuyệt đối an toàn!”

Hạ Vân Khuynh thấy cục trưởng như biết người này, thấp giọng hỏi Mộ Cẩm Đình bên cạnh: “Ông xã, Quý Tu lai lịch thế nào? Rất có tiếng sao?”

“Uhm, Quý Tu là giáo sư đại học mời về dạy giải phẫu, nhưng anh ấy còn có 1 thân phận khác, là pháp y hạng nhất, nhưng anh ấy k thuộc cảnh cục nào, bình thường cũng sẽ k qua đó, nếu gặp lúc xử lý thi thể của vụ án biến thái nhất, mới mời anh ta, có thể nói là pháp y chuyên dụng, ở giới y học danh tiếng lừng lẫy.” Mộ Cẩm Đình nhẫn nại giải thích cho cô. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.