Chương trước
Chương sau
“Khục---” Mộ Nguyệt Sâm bất ngờ đến nỗi cafe lọt vào khí quản.

Hạ Băng Khuynh và Quý Tu đang học bên kia quay lại nhìn anh.

“Anh sao thế?” Hạ Băng Khuynh có chút lo lắng nhìn anh.

“K sao.” Mộ Nguyệt Sâm xua tay, lấy khăn trong túi ra che miệng ho mấy tiếng, thuận lại hơi thở.

Anh k thể nói họ là tử thi đang động đậy.

Chuyện hoang đường này đến anh còn k tin.

Hạ Băng Khuynh và Quý Tu quay đầu lại, tiếp tục lên lớp.

Mộ Nguyệt Sâm lấy khăn ra khỏi miệng, mắt nhịn k đc nhìn về hướng kệ bên đó, anh là người k tôn giáo, đương nhiên, cũng k tin chuyện tử thi chuyển động.

Lúc nãy thật sự là anh hoa mắt?

Lúc đang nghi ngờ mình nhìn lầm, tay vốn trong khăn trắng thò ra ngoài.

Lần này, anh thật sự nhìn rõ!

Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, 1 bàn tay di chuyển với biên độ lớn trước mắt anh, chuyện lúc nãy có thể dùng hoa mắt để giải thích, lần này anh tuyệt đối k nhìn lầm.

Dưới lớp khăn trắng là thứ quỷ quái gì?!

Cương thi? Quỷ? Yêu quái?

Anh đứng dậy, đi về phía kệ đó mấy bước.

Hạ Băng Khuynh từ lúc anh ho đến giờ, lòng luôn nghĩ về anh, nghĩ anh có phải lúc nãy ở dưới lầu bị lạnh rồi không, thấy anh đi đến bên thi thể kia, thần kinh cô bất giác căng thẳng.

Tâm tư bay mất, cũng k nghe lọt lời thầy Quý nói.

Thấy Mộ Nguyệt Sâm dừng ở đó, đánh giá phải trái cái kệ, cô k hiểu anh đang nhìn gì.

“Đừng phân tâm!” Quý Tu nhàn nhạt nói, nhắc nhở 1 tiếng.

“Dạ, thầy Quý.” Hạ Băng Khuynh đáp lại, nhưng lực chú ý vẫn k thể dời khỏi Mộ Nguyệt Sâm bên kia.

Dù sao hành động của anh cũng quá kí lạ.

Mộ Nguyệt Sâm là người lí trí thập phần, anh sẽ k để bất kì thứ gì làm dao động nhận thức của anh, ví dụ như thi thể biết động đậy, anh tuyệt đối k tin thi thể biết động đậy, nhưng đồng thời anh cũng rất khẳng định mình k nhìn lầm.

Dưới sự mâu thuẫn của 2 vế, vậy hình như chỉ còn lại 1 khả năng--- thứ kia là vật sống.

Tiếng giày da đạp lên gạch trắng, phát ra tiếng động cũng k nhỏ.

Hạ Băng Khuynh mở to mắt nhìn Mộ Nguyệt Sâm đi đến phía kệ kia, anh đưa tay lấy khăn trắng ra.

“Mộ---”

“Thầy Quý, surprise---”

Hạ Băng Khuynh chỉ kinh hoảng kêu 1 tiếng, sau đó bị tiếng kêu càng lớn khác lấp mất, mà còn là giọng nữ.

“Tử thi” trong kệ đột nhiên ngồi dậy, còn phát ra “âm vang” của giọng gào của quỷ, cự ly gần đứng bên Mộ Nguyệt Sâm thật sự dọa đến sắp bị bệnh tim.

Anh đang mở khăn, ai ngờ “thi thể” tự nhiên nhảy dựng lên.

Nếu k fai tâm lý anh mạnh, thật sự sẽ bị dọa chết.

Quý Tu ở bên mặt k gợn sóng, như là sớm biết vậy.

“Tiêu Nhân!” Hạ Băng Khuynh nhìn cô gái mở ngón tay ra, ngồi trên kệ, biểu cảm khoa trương, đầu cô như bị sét đánh.

Có cảm giác khóc k ra nước mắt!

Vì theo đuổi nam thần, cô thật sự có dụng hơn rồi, thật sự dám giả làm thi thể trong phòng thực nghiệm.

Tiêu Nhân thấy nam nhân đứng trc mặt là Mộ Nguyệt Sâm, mà bộ dạng sát khí cực kỳ, quả nhiên là tiểu quỷ kiếm chuyện với diêm vương, chết chắc rồi!

“Tam tam thiếu gia---” Cô thu tay đưa ra, sợ hãi che miệng, cắn ngón tay.

Tại sao lại là anh ta mở ra?

Thứ tự tình tiết k nên phát triển như vậy mới đúng!

Mặt Mộ Nguyệt Sâm mang 1 tầng hàn ý màu đen, tim còn đập như muốn nhảy ra ngoài, anh lớn như vậy còn chưa bị dọa như vậy bao h. Dịch đến đây thật sự cười lăn =))))))))))))))

Người dọa người có thể dọa chết người mất!

“Cô có bệnh à, cần phải đi chữa ngay---” Anh lạnh lùng nhả ra mấy chữ, nếu k fai cô là bạn của nha đầu, anh nhất định ném cô từ cửa sổ ra ngoài.

- -------- ----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.