Chương trước
Chương sau
Hạ Băng Khuynh chạy đến bếp: “Em muốn ăn khuya!”

“” Mộ Nguyệt Sâm mặt đầy tuyến đen: “Vừa nãy ăn lẩu nhiều vậy, em còn muốn ăn? Dạ dày em là đại dương mênh mông à?”

“Đừng nhắc lúc nãy, bị Tiêu Nhân làm loạn 1 cái, cái gì cũng chưa kịp ăn có đc k.” Hạ Băng Khuynh mạnh dạn nói, vỗ vỗ bàn: “Nhanh làm thịt bò tuyết hoa thơm ngon cho em”

Mộ Nguyệt Sâm ôm eo cô, đưa miệng mình qua: “K bằng ăn thịt anh đi.”

“Dù là thịt người, cũng cần nấu chín mới ăn.” Hạ Băng Khuynh kiên định đẩy miệng anh ra.

“Nha đầu, ăn no làm vận động mạnh k tốt!” Mộ Nguyệt Sâm nhắc chuyện chính cho cô.

3 chữ vận động mạnh khiến mặt Hạ Băng Khuynh phủ thêm tầng lửa nóng.

Cô ngại ngùng cúi đầu, nhìn như đang nghĩ cẩn thận, lúc sau, cô thám tính nói: “Vậy em ăn nó 7 phần thì dừng, thế nào?”

Mộ Nguyệt Sâm trong lòng điên cuồng: “Em là đồ tham ăn!”

Không lẽ sức hấp dẫn của anh đối với cô còn k bằng thịt bò đáng chết đó! =)) Tội anh, bần đến mức fai ghen với thịt bò.

“Làm đi, làm đi---” Hạ Băng Khuynh kéo tay anh, nũng nịu lắc lắc: “Xong bước 2 rồi, chúng ta có thể hoàn thành bước 3.”

Mộ Nguyệt Sâm cười lạnh nhíu mày: “Bước 2 mà em nói là anh làm đồ ăn khuya cho em!”

“Đúng rồi!”

“Nha đầu chết tiết có tin bây giờ anh ném em về giường không.” Anh như uy hiếp híp mắt lại.

“Anh tốt nhất mà!” Cô ôm tay cô, ngẩng đầu nhìn anh, sờ lên khuôn mặt như tảng băng của anh: “Em thật sự đói rồi, chung cư nếu k có thịt bò tuyết hoa, vậy thịt thăn chua ngọt và tôm bể hầm, nếu k nữa, ăn mì ý, cũng đc.”

Mộ Nguyệt Sâm cúi nhìn, khuôn mặt nhỏ non nớt đang ngẩng lên nhìn anh: “Thêm 1 phần hạt dẻ cho e chịu k!”

“Hay là để e tự làm, tuy em k biết cắt rau, cũng k biết xào rau, cũng nhất định cắt trúng tay, bị dầu bắn lên mặt, nhưng anh yên tâm, em k để bếp bị thiêu cháy đâu.” =))

Mộ Nguyệt Sâm hít 1 hơi, nhịn xúc động muốn bóp chết cô: “Đến phòng khách đợi anh!”

Hạ Băng Khuynh lập tức thay đổi biểu cảm: “Ok, em biến ngay, anh làm cho ngon nha.”

Cô nói xong liền chạy ra phòng khách, mở ti vi.

Mộ Nguyệt Sâm quay người đi qua tủ lạnh.

Ai ngờ đc, anh nửa đem đưa cô đến chung cư, kết quả chuyện gấp k làm đc, ở đây nấu đồ ăn khuya cho cô, chuyện này mà bị ai biết, sẽ bị cười chết mất.

1 lúc sau, mùi thơm hấp dẫn truyền đến.

Hạ Băng Khuynh đưa cổ ra nhìn: “Anh làm gì rồi?”

Mộ Nguyệt Sâm bưng tô qua, để trc mặt cô: “Tủ lạnh chỉ còn trứng và mì, ăn đi.”

“Mì trứng, em thích---” Hạ Băng Khuynh lấy đũa lên, Hạ Băng Khuynh gắp vài sợi mì óng ánh lên, ăn liền vào miệng, lại ăn 1 tí trứng gà: “Ngon ngon quá, Mộ Nguyệt Sâm, anh có thể mở nhà hàng rồi, nhất định ăn nên làm ra.”

“Tay anh giống dùng để làm cơm cho người khác lắm sao?” Mộ Nguyệt Sâm chéo chân ngồi ở bên kia, kiêu ngạo nói.

“Vậy bữa nào anh dạy em, lần sau em làm cho anh.” Hạ Băng Khuynh chỉ cần tưởng tượng cảnh đó thôi, cũng cảm thấy ấm cúng.

Mặt Mộ Nguyệt Sâm hiện lên nụ cười dịu dàng, rõ ràng trong lòng rất vui, miệng lại nói: “Nhìn là biết em hậu đậu, quên đi, vẫn đừng để lộ IQ của em, ngoan ngoãn ăn mì đi.”

- -------- ----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.