Chương trước
Chương sau
“Hả, cái này à---” Hạ Băng Khuynh căng thẳng nuốt nước miếng.

“Đang do dự!” Mắt Mộ Nguyệt Sâm ẩn hiện sự nguy hiểm.

Anh cúi gần xuống, hai tay chống 2 bên cô, 2 ng áp lên nhau vào phương hướng ngược lại.

Hơi thở giao nhau.

Hạ Băng Khuynh nhìn môi mỏng, tim như đánh trống: “K fai do dự đâu, tự nhiên anh hỏi v, em còn chưa nghĩ đến trả lời thế nào!”

“Em còn fai nghĩ sao?” Giọng Mộ Nguyệt Sâm lạnh đi vài phần.

“Vậy cũng k thể vì anh, mà bỏ qua cơ hội chứ.” Hạ Băng Khuynh k phục bĩu môi.

“Nha đầu, em k fai là vì Nguyệt Bạch mới do dự sao?” Mộ Nguyệt Sâm nghi ngờ nhìn cô, mắt tràn đầy phán đoán.

Mà sự nghi ngờ này còn k ngừng gia tăng.

Tim Hạ Băng Khuynh như bị đục 1 lỗ, đầu óc nam nhân Mộ gia đều dùng gì tạo thành v?

Rõ ràng cô k nói gì, k làm gì, mà còn vòng vo, mà họ cũng nhìn thấu.

Cô khắc chế tim đập nhanh lên, mắt nhìn lên, k sợ nhìn lại anh: “Em vì sao lại do dự vì anh ta chứ?”

“Là anh đang hỏi em!” Mộ Nguyệt Sâm thấp giọng, miệng áp lên góc mắt cô.

“Nhưng em k biết s trl anh.” Hạ Băng Khuynh đẩy mặt anh ra, quay mặt đi, tim đập nhanh như bay!

“Nha đầu---” Mộ Nguyệt Sâm lật ngược ng cô lại, kéo cô lên, ôm trên đùi mình: “Em biết tại sạo hôm nay em kì lạ k?”

Hạ Băng Khuynh lắc đầu:” K biết!’

Cô thật sự k biết.

“Sáng nói ghét Mộ Nguyệt Bạch, nhưng tối nhân lúc anh k ở đây đề nghị tắm nước nóng, quan trọng là Mộ Nguyệt Bạch cũng ở đây, chỉ cần em đề nghị, tự nhiên người khác tưởng em muốn đi, mà tắm nước nóng vốn dĩ là hoạt động đoàn thể, kêu theo Nguyệt Bạch là chuyện đương nhiên, em nhân lúc anh k ở đây làm chuyện này, em nói rốt cuộc muốn làm gì?” Mộ Nguyệt Sâm nắm lấy cằm nhỏ của cô, thấp giọng có chút nguy hiểm.

“”Hạ Băng Khuynh mở to mắt: “Em thật sự k nghĩ nhiều như v, chỉ là đề nghị, có phức tạp v k?”

Huhu

Nam nhân này quá thông minh!

Mộ Nguyệt Sâm chú ý ánh mắt cô rất lâu.

2 ng cứ nhìn nhau như v.

“Anh còn muốn nhìn em bao lâu?” Hạ Băng Khuynh k chịu nỗi nữa, miệng cố ý đén gần, tay vẽ lên ngực anh vài vòng.

Hết cách! Tiếp tục chịu trong khí trường lớn mạnh như v, cô sẽ bệnh thần kinh mất.

Hơi thở Mộ Nguyệt Sâm trầm trọng: “Đừng dụ dỗ anh!”

“Ai dụ dỗ anh, áo bị dơ rồi.” Hạ Băng Khuynh dùng tay liếm nước miếng chà cho anh, cố ý làm ướt áo anh.

“Đồ hư hỏng!” Mộ Nguyệt Sâm cúi đầu tìm môi cô.

Anh làm sao chịu nổi động tác nhỏ của cô.

“Uhm---” Hạ Băng Khuynh rên lên 1 tiếng, lưỡi bị cuốn lấy, cô đẩy anh ra: “Cửa, đi khóa cửa!”

“Sớm khóa rồi!”

“” Cho nên. anh vào phòng cô để làm cái này sao?

Mộ Nguyệt Sâm đồ sắc lang, cô thật sự bị dạy hư rồi!

Đồ của 2 ng trong xuống đất trong 1ph, rơi lung tung

- -------- ----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.