Chương trước
Chương sau
Mấy ng Cố Quân Thụy k hẹn mà cùng ngây ng.

Sn?

Còn là sn Băng Khuynh?

Nguyệt Sâm thật sự nghiêm túc, trịnh trọng mời họ, trong đó hình như còn có thông điệp sâu sắc khác!

“K lẽ đệ muội có rồi?”

“Các ng k fai muốn kết hôn chứ?”

Cố Quân Thụy cùng Quản Dung Khiêm ng 1 câu hỏi.

Mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh đỏ ửng.

Họ nghĩ đi đâu r, cô mới 19t, s có thể có thai kết hôn, 2 chuyện này đối với cô là chuyện rất xa.

Tay cầm rượu của Ôn Tử Tích bất giác rung lên, lần rung này, kéo dài vết thương ở trong tim.

Nghe 2 tên đồng đảng “nói bậy”, Mộ Nguyệt Sâm k những k giận, mắt lạnh ngược lại mang theo sự ấm áp, nụ cười như có như k: “Chỉ là sn đơn thuần, mời mấy ng bạn cho đông vui, đừng nghĩ xa v.”

“Hì hì nhìn bộ dạng của cậu thật sự muốn trong bụng đệ muội có thai chứ gì!” Cố Quân Thụy nham hiểm cười.

“Chuyện này thuận theo ý trời đi!” Mộ Nguyệt Sâm rất tùy ý đáp, lấy ly rượu đỏ trên bàn uống 1 miếng, ý cười ở đuôi mắt thêm nồng đượm.

Bình thường dù cho tâm trạng tốt, anh cũng chưa từng viết lên mặt, nhưng bây h xem ra k đơn thuần là vui nữa, mà nội tâm mang theo sự thỏa mãn sâu hơn, vì lòng quá đầy r, lồng ngực k thể chứa nữa, mà tràn ra ngoài, lộ lên khuôn mặt.

“Nhìn bộ dạng vui vẻ của anh nữa, thật sự muốn làm ba rồi!” Ôn Nhã Liên như phát hiện kì quan la lên.

Mộ Nguyệt Sâm v mà k phủ định còn gật đầu: “Uhm, có chút!”

“Vậy chỉ có 1 cách, cố gắng gieo giống lên ng đệ muội, dù sáng hay tối, k quản trong giường hay trên bàn, lúc nào nơi nào cũng tiết ra giống, cậu fain tin mình, cũng fai tin đệ muội, lửa fai nóng hơn và nóng hơn nữa, may mắn thì tháng sau là có tin vui, ng ae, cần tớ dạy vài chiêu kinh điển, nâng cao tỷ lệ trúng k.” Quản Dung Khiêm đưa tay lên, rất hưng phấn truyền thụ kinh nghiệm của bản thân.

Hạ Băng Khuynh nghe xong mặt muốn xì khói.

Đám ng háo sắc vô pháp vô thiên, nói về chuyện này, còn cười yêu thích như v.

Vốn tưởng Quản Dung Khiêm sẽ bị Mộ Nguyệt Sâm châm biếm đến mẹ cũng k nhìn ra, ai ngờ lần này k những k tức, ngược lại còn rất chăm chú nghĩ, còn hỏi: “Thật sự có tác dụng?”

“Mộ Nguyệt Sâm---’ Hạ Băng Khuynh trừng mắt la lên, chuyện xấu hổ v, anh thật sự muốn lấy ra thảo luận với bạn bè mình sao.

“Đệ muội đỏ mặt r, ngại r, các ng đừng suốt ngày lo chuyện phòng the nhà ngta, có khi Nguyệt Sâm còn lợi hại hơn các ng!” Ôn Nhã Liên cười haha trêu chọc.

Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm k chịu, ép Mộ Nguyệt Sâm nói ra so sánh!

Hạ Băng Khuynh xấu hổ đến sắp k dám nhìn mặt ng khác nữa.

Ôn Tử Tích ngồi ở 1 bên mặt như cũ mang nụ cười nhạt, nhưng khoảnh khắc như lơ đễnh cuối đầu, nụ cười trở nên cực kỳ hung ác, như là quái thú đang che giấu khuôn mặt thật của mình, nhẫn nhịn, là vì sự bộc phát cuối cùng.

“Đc r, đc r, nói tiếp, đệ muội sẽ chạy mất, chúng ta tha cho họ đi.” Cố Quân Thụy cười hì hì nói.

“Tớ k hề nói, chủ đề này là cầm thú cậu nói trc, đệ muội, tên này sau này đừng quan tâm hắn.” Quản Dung Khiêm châm vào tay Cố Quân Thụy nói.

Sau đó 2 ng lại đánh 1 trận.

Hạ Băng Khuynh phát hiện, 2 ng này thật sự rất thích đánh nhau, mỗi lần đều chơi với nhau như v.

Ôn Nhã Liên chỉ họ: “Đệ muội, coi như họ vô hình đi, sn em, chúng ta sẽ đến đúng h, k, đến sớm, hôm đó fai trang điểm đẹp tí.”

- -------- ----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.