Chương trước
Chương sau
“Nói nhảm! Tôi chưa từng thích anh!” Hạ Băng Khuynh ném cả khay qua đó.

“Ha, có thể vậy---” Mộ Nguyệt Bạch lộ biểu cảm ái muội.

“K có có thể, tôi chưa 1 giây thích qua anh, xin anh đừng tự đa tình.” Như Tiêu Nhan nói, hỏi lòng k thẹn, s lại nói k rõ chứ.

“ Băng Khuynh à, anh sớm nói với em, em cứ ở bên Nguyệt Sâm, anh sẽ k phá hoại, em phòng anh như phòng giặc, nhưng nghĩ qua, tim anh cũng làm bằng thịt, bây h em lại ghi hận lên đấu anh, muốn rạch ròi quan hệ với anh, v anh giải thích với nó rõ giúp em là đc.” Mộ Nguyệt Bạch ôn hòa thản nhiên nhìn Mộ Nguyệt Sâm: Em trai, em tha thứ cho Băng Khuynh đi! Bọn anh thật sự k chút quan hệ gì, nửa đêm đến phòng anh là lấy đồ ăn vặt, bỏ thuốc muốn chụp hình nude của anh là vì cô ấy sợ chuyện anh tặng băng đô cho cô ấy bị phát hiện, sợ em sẽ nghi ngờ, còn về trc đó nữa đêm anh tỏ tình với cô ấy, bọn anh chỉ chung 1 phòng, nằm trên giường k làm gì cả, xin em nhất định fai tin, bọn anh là trong sạch, tuy nhiên anh thật sự yêu cô ấy r!”

Hạ Băng Khuynh nghe đến ngây ng, anh hình như nói hết sự thật ra.

Nhưng---

Tại s ngược lại làm ng khác cảm thấy anh đang che giấu sự thật!

“Mộ Nguyệt Bạch, anh---” Cô muốn nói gì đó, nhưng k biết nói gò, không lẽ trách anh ta nói ra sự thật?

“Bây h e thoải mái r đúng k, anh Nguyệt bạch lấy lại thanh bạch cho em, sau này các ng cứ tiếp tục yêu thương nhau! Anh Nguyệt Bạch tiếp tục yêu em, điểm này k thể ngăn anh đi, vì chỉ có yêu là k ngăn cản đc, cũng k có đúng sai, em cũng cảm nhận đc có đúng k?” Mộ Nguyệt Bạch nói như lòng rất rộng lượng, yêu đặc biệt sâu.

Đáng chết trong lúc cô muốn giết anh nhất, cô lại k tìm đc điểm sai nào của anh, lại cảm thấy anh nói rất có lý.

Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lộ hàn khí và sát khí.

“Ầm--” 1 tiếng lớn, chân anh đá vào bàn phía trc, đứng dậy, bước chân như mang theo phong ba bão táp rời đi.

Trc mặt Hạ Băng Khuynh 1 đống hỗn loạn, bình trà rơi xuống lật ngược, các loại đồ ăn vặt rơi lung tung.

Cô nhìn bóng lưng đi xa, lòng như rơi xuống vực.

Cái này gọi là càng giải thích càng đen tối, cái gì gọi là nhảy xuống sông hoàng hà cũng k sạch nổi, cái gì gọi là trăm cái miệng cũng k giảo biện đc, đây là chuyện trong dự đoán, cô muốn mượn sự tức giận hôm nay của bản thân nói cho rõ, nói xong cũng như là đem ngựa bệnh ra làm bác sĩ, muốn nói Mộ Nguyệt Sâm nói k chừng sẽ tin cô, nhưng kết quả du f tim có kết quả, thật sự rất mất mát, rất thất vọng.

Anh sẽ k tin, cũng có thể trong lòng anh chuyện gì cũng k s nữa r!

“Anh đã nói sự thật giúp e r, e nhìn tiểu tử này, k những mặt thối, mà tính cũng xấu.” Mộ Nguyệt Bạch bất lực nhún vai.

Hạ Băng Khuynh hừ lạnh 1 tiếng: “Lại 1 lần nữa đc như ý nguyện, con cờ như tôi anh dùng rất thuận tay đúng k, nhưng anh đừng hòng tiếp tục dùng nữa!”

Mộ Nguyệt Bạch sầu muộn thở dài: “Băng Khuynh, là nó k tin em, đây mới là nguyên nhân! Bây h nó đã ở bên Ôn Tử Tích, xui xui, qua 1 thời gian nói đến chuyện hôn nhân r, em hi sinh vì nó, đối lại chẳng qua chỉ là bị bỏ như quần áo, hắn tuyệt tình như v, em k hận hắn sao?”

- -------- ----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.