Chương trước
Chương sau
Anh tình nguyền hậu hạ cô như v, v cô cho anh toại nguyện là đc!

Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm khẽ ngưng lại.

Nha đầu này thật k chút khách khí!

Hạ Băng Khuynh đưa qua, đợi anh cầm lấy.

Mộ Nguyệt Sâm nhận nĩa: “Đc, anh đút em!” Anh cắt miếng thịt đưa qua miệng cô: “Mở miệng!”

“A---” Hạ Băng Khuynh thản nhiên nhận lấy mở miệng ra, ăn miếng thịt đó.

Trong lòng, có chút ấm áp!

Cắn mấy miếng, cũng k thể vị kỳ lạ, mà vị đặc biệt ngon, cảm giác thèm ăn lại đến.

Xem ra có thể ăn thịt.

Cô chỉ trứng chiên bên cạnh: “Tôi muốn cái này.”

“Đc, ăn cái này!” Mộ Nguyệt Sâm chiều theo cô, cắt trứng chiên cho cô.

Hạ Băng Khuynh ăn rất hài lòng, thì ra cảm giác lệnh cho ngta làm thoải mái như v, hèn gì anh cả ng đều mệnh lệnh ngta.

“Tôi muốn nước ép!” Biểu cảm Hạ Băng Khuynh thản nhiên nói.

Mộ Nguyệt Sâm đưa nước ép qua.

Hạ Băng Khuynh nhấp ngụm nhỏ: “Uhm, nước ép hôm nay đặc biệt ngon.”

Mộ Nguyệt Sâm để nước ép xuống, lại từng món đưa lên miệng cô, thấy cô ăn nhiều, anh liền k gián đoạn nhét cho cô.

Anh nhất định fai đút đến cô trắng trắng tròn tròn.

“Ực---” Cô nấc cụt 1 cái.

Mộ Nguyệt Sâm đưa khăn giấy lau miệng giúp cô: “No r? Có muốn ăn chút nữa!”

“No r, rất no r!” Hạ Băng Khuynh lắc đầu, no chết cô r.

“Vậy tắm nắng thêm tí r về giường nằm!”Mộ Nguyệt Sâm thu dao nĩa lại.

“”

“Đợi e ngủ dậy, chắc cũng trưa r, trưa muốn ăn gì? Nghe nói canh gà nhân sâm rất tốt, trưa muốn ăn 1 con k!”

“Ăn 1 con?”

“E vốn ăn nhiều, e còn lo 1 con ăn k đủ!”

Hạ Băng Khuynh nghe đã muốn ói, cô vừa mới bị đút đến sắp ói ra lại, anh còn chuẩn bị kêu cô ăn 1 con gà, dạ dày cô tuy lớn, nhưng cũng k nổi với việc ăn nhiều cỡ này.

“Tôi k muốn ăn gà gì đó, với bây h tôi k muốn nói về ăn, anh để tôi tiêu hóa 1 chút.” Cô xua tay, mặt nhăn nhó.

Dạ dày, dần có gì dấy lên.

Như là nước cao trào.

Mộ Nguyệt Sâm thấy sắc mặt cô k đúng lắm, vừa nãy mặt tắm nắng đến đỏ lên, bây h liền trắng bệch.

“Nha đầu, k thoải mái s?” Anh khẩn trương hỏi.

“Tôi---” Hạ Băng Khuynh vừa mở miệng, đồ ăn trong họng trào ra: “Ọe---”

Cô lập tức che miệng lại, nhưng vẫn k chặn đc đồ ăn chảy ra ngoài, ói đến nơi nào cũng có.

Trên bàn, đĩa, đất, trên người, hồi nãy ăn bao nhiêu, đều ói ra hết, hợp với dịch vị dạ dày, rất khó ngửi.

Lúc đó cô nghĩ, Mộ Nguyệt Sâm bị bệnh sạch sẽ, sẽ ném cô xuống ban công, mùi này cô ngửi còn chịu k nổi.

Mộ Nguyệt Sâm chuyện đột nhiên phát sinh làm cho ngây ngốc.

Thấy 1 đống hỗn loạn trc mắt, đối với anh mà nói như là nơi vừa xảy ra thiên tai, anh hoàn toàn điên mất!

Anh đứng dậy vỗ lưng cô, để tóc dài của cô ra sau: “Bình thường tự nhiên lại ói v, rất khó chịu s?”

Hạ Băng Khuynh hơi nâng cằm lên.

Dạ dày k ngừng cuộn lên, dâng lên cổ họng, khiến cô khó chịu nói k ra lời.

Anh liền đẩy cô vào nhà vệ sinh, tuy ng cô đầy đồ ói ra, phòng anh cũng lập tức toàn mùi chua thối.

Đẩy cô vào nhà vệ sinh, anh mở nước nóng, lấy khăn lau cho cô.

Hạ Băng Khuynh bò bên bồn cầu vẫn ói tiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.