Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mộ Nguyệt Sâm ngồi trên sofa nghe nửa ngày, k cần biết họ nói gì, anh đều mang bộ dạng thanh nhã cao xa.

Ôn Tử Tích đến gần v, mày anh cũng k động 1 chút.

Quản gia đứng 1 bên, điện thoại trong túi vang lên.

Ông ra ngoài nghe: “Alo, thiếu phu nhân.”

Hạ Vân Khuynh đứng ở 1 hành lang khác, từ góc độ của cô, ẩn hiện có thể thấy đc chút cảnh tượng trong phòng, nhưng âm thanh k nghe thấy.

“Tình hình bên trong thế nào?” Cô che miệng, nhỏ tiếng hỏi.

“Không khí đã ấm lên, sắp vào chủ đề r.” Quản gia cũng nhẹ nhàng trả lời.

“Chủ đề? Chủ đề gì?”

“Kết hôn!”

“Cái gì---, kết hôn!”

Vì quá kinh ngạc, Hạ Vân Khuynh quên nhỏ tiếng lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng nữ nhân la lên, người trong phòng đều bất giác nhìn ra ngoài.

Quản gia k hoảng sợ đi vào, nói: “Có ng hầu làm vỡ đồ, k có chuyện gì!”

Những ng khác đều thu ánh nhìn lại.

Ánh mắt Mộ Nguyệt Sâm nhìn ra ngoài thêm 1 chút nữa, ánh mắt lạnh lùng như băng mang chút ấm áp, miệng cũng có dấu hiệu nhếch lên.

Ngoài hành lang, Hạ Băng Khuynh trầm mặc ngồi trên xe lăn.

Hạ Vân Khuynh gấp k chịu đc, cố gắng áp chế âm thanh: “Kết hôn! Họ lại nói chuyện kết hôn, có liêm sỉ k, Băng Khuynh, chúng ta k thể im lặng nữa, e có con, đang là bùa hộ mệnh lớn nhất.”

“Nếu dùng con làm bùa hộ lệnh để đổi lấy tình cảm, e thà k lấy.” Hạ Băng Khuynh mỉm cười, trong nụ cười, vẫn mang sự phiền muộn.

“Nhưng làm s đây---” Hạ Vân Khuynh thấy như v quá k ổn r, cô đẩy Hạ Băng Khuynh đến ngoài cửa.

Ít nhất nghe thử tiếp theo nói gì, lúc cần, có thể xông vào.

Phòng khách, Ôn phu nhân nãy h nói nhiều r, bây h nhân lúc k ai nói chuyện, dời lực chú ý lên ng Mộ Nguyệt Sâm: “Nguyệt Sâm, con thấy con và Tử Tích tuổi nói lớn k lớn, nhỏ cũng k nhỏ, lại nam tài nữ sắc, Ôn gia Mộ gia thành 1 nhà, là chuyện tốt bao nhiêu ng ngưỡng mộ chứ, hay là đính hôn trc.”

Ôn Tử Tích ngại ngùng như đang “trách” mẹ: “Mẹ, mẹ nói cái này làm gì, k fai nói hnay qa thăm hỏi thôi, nói cái này làm gì.”

“Đứa nhỏ này, đính hôn là chuyện thường, Nguyệt Sâm sẽ đồng ý!’ Ôn phu nhân cười ôn nhu.

Ôn Vệ Giang cũng nhân cơ hội nói với Mộ Bác Minh: “Lão Mộ, tin đính hôn nếu đc truyền ra, cổ phiếu Mộ gia Ôn gia lại thăng r.”

Tân Viên Thường cười nhạt: “Tôi cùng Bác Minh là ng dễ tính, con cháu có cách nghĩ của nó, chúng tôi luôn k can dự, Tử Tích rất tốt, tôi rất thích, nhưng đính hôn chuyện này, còn fai coi ý của Nguyệt Sâm, k giấu 2 vị, gần đây, nó làm 1 chuyện đáng trách, sợ là Tử Tích thất vọng về nó r.”

Nói xong, liền ngẩng cằm nhìn Mộ Nguyệt Sâm, ý nói tự nói đi.

Sắc mặt mấy ng Ôn gia, bắt đầu thay đổi.

“Haha, coi bà nói đến nghiêm trọng như v, nam nhân làm sai chuyện là bình thường, Tử Tích nhà tôi k fai là ng ngạo khí như v” Ôn phu nhân nhanh chóng tiêm phòng ngừa.

Ôn Tử Tích khoác tay Mộ Nguyệt Sâm: “Anh làm chuyện gì e cũng k để ý.”

Mộ Nguyệt Sâm nhìn Ôn Tử Tích, lại nhìn Ôn Vệ Giang và Ôn phu nhân, sau đó lại nhìn từng ng trong phòng.

Sau khi nhìn 1 vòng, anh sắc mặt tùy ý nhẹ mở miệng: “Chuyện đính hôn, tôi vốn cũng muốn nói!”











Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.