Chương trước
Chương sau
Nha đầu thối!

2 năm nay chỉ phát triển đc tính khí xấu!

Hạ Băng Khuynh lấy đồ vào trong, ném bịch lên giường, động tác này, biểu thị nội tâm tức giận của cô.

Cái gì gọi là mùi HClO.

Anh chỉ biết xem thường pháp y!

Cô cũng điên thật, mới đồng ý làm gián điệp.

K nên yếu lòng.

Lấy đồ trong bịch tra, đồng thời rơi ra mắt kính đen.

Cô thay đồ lên, đeo kính vào.

Áo khoác màu đen, khiến cô trông dày dặn, mà mắt kính đen, cũng che đi mấy phần diễm sắc trời sinh của cô.

Thuận tay, cô cột tóc dài lên.

Nhìn gương 1 chút, như là nữ tinh anh của tập đoàn lớn!

Mang giày, mang túi, mở cửa ra ngoài.

Mộ Nguyệt Sâm đang dựa tường đợi.

Thấy cô ra, quay đầu nhìn.

Mắt rất trực tiếp đánh giá từ trên xuống dưới, những chỗ khác đều lộ ra sự hài lòng, chỉ có tóc.

Cổ thon dài trắng nõn nhìn 1 cái liền biết hấp dẫn đàn ông.

Cô để lộ cổ k khác gì lộ ngực đối với anh.

Anh đi lên 1 bước, tay sờ lên đầu cô.

Hạ Băng Khuynh rất nhanh nhẹn lùi 1 bước, chặn tay anh lại: “Anh làm gì?”

“Có chút vấn đề, tôi giúp e điều chỉnh tí!” Mộ Nguyệt Sâm nói, tay tiếp tục giơ lên.

“Điều chỉnh cái gì? Anh nói rõ, lấy tay ra---” Hạ Băng Khuynh k biết a muốn làm gì, k để anh động.

Lùi về sau, ng dựa lên tường.

Cơ thể cao lớn của Mộ Nguyệt Sâm áp qua, ấn lấy đầu cô, kéo cột tóc ra.

Hạ Băng Khuynh phản kháng lợi hại.

Cột tóc bị lỏng ra, 2 ng cũng ma sát với nhau đến muốn nổi lửa.

Trên hành lang, 2 nam phục vụ đi đến, đi qa sau lưng họ, ẩn hiện có tiếng cười trộm truyền đến, còn có tiếng nói thầm của 2 ng.

“Thật sự k đợi đc s!”

“A k biết! Nữ nhân bây h đều đợi k đc!”

“”

Mặt Hạ Băng Khuynh lúc đỏ lúc trắng.

“Mộ Nguyệt Sâm---” Cô tức giận la lên!

Mộ Nguyệt Sâm thành công tháo cột tóc của cô di ng khỏi cô, lùi về, lắc đồ cột tóc đen: “Cái này, k có phẩm vị!”

Nói xong, thu cột tóc vào trong túi mình.

Hạ Băng Khuynh thật muốn 1 dao đâm chết anh.

2 ng rời ks

Mộ Nguyệt Sâm dẫn cô đi ăn sáng trc.

Sau 2 năm 2 ng xa nhau, lại cùng anh.

Nghĩ lại thấy kì diệu.

Tình hình lúc đó, cũng tạm biệt trong đau thương như v r, cảm giác như cả đời chắc sẽ k gặp lại nữa, tách ra làm 2 thế giới, nhưng bây h, lại bình tĩnh ngồi ăn sáng cùng nhau.

Tạm biệt đã k đáng tin như v r, thì đừng nói đến lúc yêu nhau khắc cốt ghi tâm tưởng là có thể hạnh phúc đến thiên hoang địa lão.

Trên thế giới căn bản k có thiên hoang địa lão, cũng như là k fai nói tạm biệt là sẽ mỗi ngày 1 nơi mãi mãi.

Nhưng đều là cảm xúc lúc đó!

Hạ Băng Khuynh ăn sáng, nghĩ lại những chuyện vụn vặt trc đây.

“K ngon s?” Mộ Nguyệt Sâm thấy cô k tập trung ăn.

“K có, k tệ, khá ngon” Hạ Băng Khuynh rất nhanh giải quyết thức ăn trong đĩa.

Ăn xong, 2 ng đến cty.

Tuy tin tức đang rất ồn ào, tuy Mộ Nguyệt Sâm là nghi phạm, nhưng điều này k ảnh hưởng đến hoạt động của tập đoàn lớn này.

Mộ Nguyệt Sâm đi đường chuyên dụng.

Vào thang máy, Hạ Băng Khuynh ngẩng đầu nhìn, tỉ mỉ nhìn r nói: “Cảnh sát coi a là nghi phạm hàng đầu hoàn toàn có lí, nữ thi tìm thấy ở thùng nước tầng thượng, nhưng lại k có camera nào quay đc ng đáng nghi lên thang máy, cả tập đoàn lớn, chỉ có 1 thang máy của tổng tài k có camera, mà thang này cần fai có vân tay của anh mới mở đc, cho nên a có khả năng nhất âm thầm k tiếng động mang thi thể lên, cộng thêm chứng cứ khác, a nói k nghi anh nghi ai?”

- -------- ----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.