Chương trước
Chương sau
Hạ Băng Khuynh cực kỳ đồng cảm nhìn Trác Tùy Hàng.

Đôi mày kiếm của Mộ Nguyệt Sâm nhíu lại: “Tôi có bá đạo v s?”

“Tuyệt đối có!” Hạ Băng Khuynh trả lời dùm Trác Tùy Hàng.

Anh từ đầu đến cuối là ng độc tài, chỉ cần là mệnh lệnh của anh, k ai đc từ chối.

Trác Tùy Hàng mím môi, nhịn cười, mắt lấp lánh.

Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm tái đi: “Hạ Băng Khuynh, e gấp gáp dành trả lời, trải nghiệm chuyện này rất sâu sắc?”

“Tôi cũng liều mạng nói 1 câu, đúng v!” Hạ Băng Khuynh cực kỳ khẳng định gật đầu.

“Đc!” Mộ Nguyệt Sâm nhịn xúc động trong ng: “Nếu đã nói r, k bằng nói hết ý kiến của e với tôi thử coi.”

Hạ Băng Khuynh cười, “Vậy tôi k đây, anh chắc chắn k cột tôi lên tên lửa để phóng lên mặt trăng?”

“Chắc sẽ k, nhưng cũng fai coi tâm trạng sau khi nghe xong thế nào, cũng có thể sẽ cột e vào đá bỏ xuống hồ cá sấu, cho nên, k s, cứ tận tình nói.” Mộ Nguyệt Sâm cũng dựa ra sau ghế hơn, rất độ lượng cẩn thận nghe.

Nha đầu chết tiết, dám nói anh như v, trc đây thương cô là uổng phí mà, có gan thì nói!

“”

Haha, đây gọi là k s!!

Quả nhiên là tác phong của Mộ Nguyệt Sâm, a dùng lời uyển chuyển cảnh cáo cô, thực sự sống đủ r, k còn muốn sống nữa, thì có thể nói xấu anh!

“Đc r, thật ra tính của anh cũng k đến nỗi!” Cuối cùng, Hạ Băng Khuynh vẫn k dám nói, cô còn lưu luyến cuộc sống tươi đẹp này.

Mộ Nguyệt Sâm đối với đáp án của cô, rất hài lòng.

Trác Tùy Hàng đỡ trán, cười khổ.

“V tổng tài, hay là, chúng ta đi ra ngoài ăn sáng đi!” Trác Tùy Hàng kiến nghị, chỉ mong ông chủ bớt giận.

Hạ Băng Khuynh đứng dậy: “Tôi làm cho, Trác đại ca thay đồ đi, e thấy hình như anh còn chưa rửa mặt, đợi thay xong đồ, chắc e cũng sắp xong r.”

Trác Tùy Hàng có chút bất ngờ: “Băng Khuynh e biết nấu cơm?”

“Biết chứ! E học bên ngoài, bình thường đều tự nấu, cũng k thể ngày nào cũng ăn đồ tiệm.” Hạ Băng Khuynh tùy ý đáp.

Mặt Mộ Nguyệt Sâm thản nhiên, trên thực tế, trong lòng cũng bất ngờ như Trác Tùy Hàng.

Nha đầu này v mà hc đc cách nấu ăn r, thật sự trưởng thành r!

Tim đột nhiên có xúc cảm, như là cha mẹ lỡ mất thời gian trưởng thành của con cái, tim có chút buồn.

Trác Tùy Hàng cũng k khách khi với Hạ Băng Khuynh, cô có thể giúp thì quá tốt r, “V đc r, bếp ở bên đó, tủ lạnh có đồ, e xem có thể làm gì!”

“K vấn đề! Để e lo!” Hạ Băng Khuynh rất tự tin vỗ ngực.

“V tôi---” Trác Tùy Hàng chỉ hướng phòng, bt tinh anh giỏi giang, bây h lại có chút khó xử.

“Đi đi đi đi!” Hạ Băng Khuynh xua tay.

Trác Tùy Hàng rời khỏi, Hạ Băng Khuynh nhanh nhẹn thu dọn đồ trên bàn, bưng vào bếp.

Vừa vào bếp, mắt cô liền mở to.

Đây đâu gọi là bếp, hoàn toàn là hiện trường sau bão!

Dưới đất đều là đồ ăn và xoong chảo, máy nướng bánh mì có khói lên, đáy nồi đen thui.

Quả thật là --- k thể tưởng tượng đc!

Chỉ nhìn bề ngoài, Trác đại ca thật sự là ng đàn ông của gia đình, nhưng trên thực tế, anh hoàn toàn k biết nấu cơm, giống Quý Tu v, k biết nấu cơm.

Ngược lại Mộ Nguyệt Sâm nhìn cao quý, 10 ngón k thấy đc mồ hôi mà lại biết nấu các loại món.

Cô để khay xuống, quỳ xuống đất dọn dẹp.

- -------- ----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.