Chương trước
Chương sau
“A uống trà gì chứ, k fai mới ăn no s.” Hạ Băng Khuynh trừng anh.

Mộ Nguyệt Sâm hừ lạnh 2 tiếng:”Chắc là e chưa thử đồ ăn của mình r, đồ ăn mặn đến lưỡi cũng tê, răng muốn bỏ đi cho r.”

Hạ Băng Khuynh hít thở, anh vì 1 tách trà, mà dám nói dối cô làm đồ ăn dở?

Thật sự ấu trĩ lên tầm cao mới!

Quý Tu khẽ nhếch miệng, nhẹ cười nói 1 câu: “Tam thiếu, có fai khẩu vị anh k tốt, món Băng Khuynh khá ngon mà!”

Lời của anh khiến hô hấp Mộ Nguyệt Sâm trầm xuống: “Nghe nói thầy Quý thường xuyên đc ăn?”

“K tính thường xuyên, chắc là mỗi ngày đều ăn món e ấy nấu!” Quý Tu k quan tâm, cười nhạt xa lạ đáp.

Mộ Nguyệt Sâm lập tức bị kích thích!

Mỗi ngày?

Họ k chỉ đi làm học tập chung, mà ăn cơm loại sinh hoạt cá nhân này cũng làm chung?

Trực ngực có cảm giác bị người khác đánh 2 cái, cộng thêm dùng dao đâm 1 cái nữa.

Dùng sức chặt nắm đấm, để bản thân k mất khống chế đánh Quý Tu 2 cái, lừa mất cô gái của anh, còn chiếm hết cuộc sống vốn thuộc về anh, quả thật là tên lừa đảo vô sỉ.

“Cuộc sống sinh hoạt của 2 ng hòa hợp à!” Mộ Nguyệt Sâm nhịn xúc cảm muốn ói máu, miễn cưỡng nói 1 câu.

“Băng Khuynh rất thông minh, cũng rất ngoan, chúng ta quả thực chưa từng cãi vả, cũng may mà có em ấy cuộc sống của tôi k khô khan nữa.”

Phụt---

Mộ Nguyệt Sâm hoàn toàn ói máu!

“Tam thiếu, k s chứ? Sắc mặt k quá tốt.” Quý Tu quan tâm hỏi 1 câu.

Mộ Nguyệt Sâm âm lạnh mím môi, “A cảm thấy tôi còn cười ra k? Thầy Quý cố gắng chăm sóc Băng Khuynh như v, tôi thực sự k biết cảm ơn anh thế nào!”

Lời nói thâm sâu mang theo sát khí nồng đậm đến kẻ ngốc của nhận ra ác ý trong đó.

Đặc biệt là chữ chăm sóc và cảm ơn, nói cực kỳ nhấn mạnh.

Quý Tu khách khí đáp: “K cần cảm ơn!”

Mộ Nguyệt Sâm im lặng, lạnh như băng nhìn Quý Tu, như con sư tử lúc nào cũng có thể tấn công v.

Không khí,khác thường.

Biểu cảm của Quý Tu thản nhiên, uống từng ngụm trà xanh trong tay.

Mà Mộ Nguyệt Sâm lại như phần tử có khuynh hướng bạo lực, mắt âm trầm tỏa ra tử khí.

Bất lực nâng trán, Hạ Băng Khuynh đánh tan sự im lặng: “Đừng nói nữa, em đi pha thêm ly, là đc đúng k!”

“K tình k nguyện, k uống cũng đc!” Mộ Nguyệt Sâm căng mặt, lạnh lùng nói, mắt nhìn bên khác.

“Mộ Nguyệt Sâm---” Hạ Băng Khuynh nhẹ đá chân anh, nháy mắt ra hiệu.

Lúc nãy cô nói thế nào, kêu anh thái độ tốt 1 chút, anh là 2 tuổi hay 3 tuổi rưỡi, lớn như v r k thể trưởng thành tí s?

Mộ Nguyệt Sâm di chuyển chân qa 1 tí, dứt khoát lấy đth ra chơi.

“.” Hạ Băng Khuynh phục r.

Quý Tu bình thản thay Hạ Băng Khuynh giải vây: “Vẫn là đi đi, đừng để tam thiếu bị khát, lần này a ta cứu mạng e, quan tâm là điều nên làm.”

Hạ Băng Khuynh bất lực cười, đi pha trà.

Đến cuối lại là ng khó xử nhất giúp cô giải vây, tại sao cùng là đàn ông mà tính cách khác nhau v.

Lấy ly để lá trà vào xong, vừa tính đổ nước vào thì đth reo.

Tay phải cầm ấm nước, tay trái lấy đth nhìn màn hình nhảy lên số của Tiêu Nhân, dừng 2s, nhận đth, áp giọng: “Cậu đâu r?”

“Tớ sắp đến căn hộ, xuống đón tớ!” Âm thành nhẹ nhàng vui vẻ truyền đến từ bên kia đth.

“Cậu k fai bị trợ lý kêu đi r s?”

“Tớ xử lý xong r, k nói cái này, nhanh xuống, tớ đến r!”

Tiêu Nhân cúp máy.

Hạ Băng Khuynh thả đth xuống, rót trà, đưa cho Mộ Nguyệt Sâm: “Tiêu Nhân đến r, tôi xuống đón cậu ấy”

Quý Tu dừng 1 tí.

Mộ Nguyệt Sâm lười biếng nâng mí mắt, k phản ứng.

Đc r, anh mới k quan tâm Tiêu Nhân có đến k, Hạ Băng Khuynh cảm thấy nói với anh hoàn toàn là tự làm mình mất hứng.

“2 ng nói đi!” Hạ Băng Khuynh đi ra ngoài.

Xuống lầu, ra khỏi căn hộ liền thấy xe Tiêu Nhân dừng ở cửa, cô đang đẩy cửa xuống.

BMW 7 series màu trắng, túi hàng hiệu, trang phục và trang điểm tinh tế, tóc dài thành tóc xoăn uyển chuyển, từ cô gái thanh lệ bây h quyến rũ đến có chút k giống cô.

Trong lòng Hạ Băng Khuynh trầm xuống, như là bị đá đè v.

Năm tháng, là kẻ hành hình tàn khốc nhất thế giới, nó biến tất cả sự tươi đẹp thành kí ức, đem nó trở thành điểm sáng trong sinh mệnh, để lại chỉ còn lại lớp vỏ k còn đơn thuần chân chất nữa.

“Honey, ôm 1 cái---”

Cơ thể bị dùng sức ôm lấy, mùi nước hoa vây lấy cô.

Tiêu Nhân ôm cô, vỗ vai Hạ Băng Khuynh: “Đại nạn k chết, ắt có hậu phúc!”

Hạ Băng Khuynh kéo tay cô ra:”Đại nạn k chết k fai tớ, là Mộ Nguyệt Sâm!”

“Hèn gì cậu chạy đến làm bảo mẫu cho anh ta” Tiêu Nhân ái muội nhếch mày:”Có fai, lại động tâm r?”

“Tớ và anh ta, như nam cực và bắc cực, trời và đất, trừ khi trái đất bị hủy diệt, nếu k, vĩnh viễn k tái hợp” Hạ Băng Khuynh nói lời hung ác.

Cô cũng có giới hạn cô đặt ra.

1 vết thương bị rách, muốn nói khôi phục như cũ, cần fai rạch ra lần nữa, để máu chảy ra, cô k có dũng khí đó.

- -------- ----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.