Chương trước
Chương sau
Quản gia nhìn lên thấy Hạ Băng Khuynh ngoài ý muốn.

“Băng Khuynh tiểu thư, là cô về sao?” Mắt quản gia sáng lên, trong lòng vui vẻ.

Hạ Băng Khuynh khẽ cười, “Uhm, con về một lúc, chút nữa sẽ rời đi.”

Cô đặc biệt nhấn mạnh câu sẽ rời đi, khiến mi tâm Mộ Nguyệt Sâm u ám.

Chú quản gia quan sát tinh tế nhìn ra sự mất mát trên mặt Mộ Nguyệt Sâm, rất ôn hòa không để lộ gì cười, “Hạ tiểu thư, lão gia và phu nhân, đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân mọi người đều nhớ cô. Đến người già cả như tôi cũng nhớ đến ngày tháng cùng sống với cô.”

“Con cũng vậy, cũng nhớ ngày tháng sống với mọi người.” Hạ Băng Khuynh đáp, đáy mắt có ý cười chân thành.

Quản gia nói tiếp, “Đặc biệt là tam thiếu, cậu ấy là người nhớ cô nhất.”

Hạ Băng Khuynh nghe xong biểu cảm khó xử.

Trong lòng nghĩ lão đầu này chỉ biết bẫy cô, luôn trung thành với Mộ Nguyệt Sâm.

“Éc--- haha, vậy sao” Cô cười khan, nháy mắt qua loa một cái.

Quản gia không tính ‘buông tha’ cô tiếp tục nói, “Băng Khuynh tiểu thư tôi nghĩ cô nhất định cũng rất nhớ tam thiếu, vừa nãy cô nói cũng rất nhớ ngày tháng sống cùng chúng tôi, tôi liền biết miệng không thừa nhận nhưng trong tim vẫn thích tam thiếu.”

Haha

Lão đầu này thật là

Hạ Băng Khuynh lại không tìm được lời phản biện, cô nhìn Mộ Nguyệt Sâm một cái, phát hiện bộ dạng đang nhếch miệng của anh bộ dạng rất vui vẻ.

Một đôi chủ tớ gian xảo!
“Chú, con có chút đói, hay là chú làm chút điểm tâm cho con!” Hạ Băng Khuynh chuyển chủ đề.

Quản gia lập tức đáp, “Được, tôi đi ngay, Băng Khuynh tiểu thư cùng tam thiếu về phòng đợi, đợi lát tôi sẽ đưa lên cho 2 người, hai người nên ngọt ngào với nhau đừng nên cãi nhau nữa!”

Sắc mặt Hạ Băng Khuynh quẫn bách, nhưng trong đó càng có chút đỏ lên vì xấu hổ.

Vừa nghĩ ra lời phản bác thì Mộ Nguyệt Sâm liền nghiêm túc nói, “Lão đầu này nói gì chứ? Tôi và Băng Khuynh bây giờ là bạn, đừng nói bậy---”

Lúc nói chuyện tay anh để lên vai Hạ Băng Khuynh.

Mẹ nó, đây gọi là bạn!

Mộ Nguyệt Sâm dạy quản gia một cách tượng trưng, rời mang Hạ Băng Khuynh đi vào trong.

Chỉ là lúc đi ngang quản gia tay phải đưa ngón cái lên.
Chú quản gia cười hiền hậu, trong mắt có sự vui vẻ lan tràn khắp mặt.

Vào phòng khách liền nghe Mộ Lưu Huyền kêu lớn.

“Anh hai, anh chỉ thương chị dâu không thương em. Hừ, du lịch cũng không dẫn em đi, em phải đoạn tuyệt quan hệ với anh!” Mộ Lưu Huyền nói xong liền ngồi một góc sofa bộ dạng tức giận.

Mộ Cẩm Đình ở đối diện đang ôm Hạ Vân Khuynh mặt bất lực.

Mộ Nguyệt Bạch ở bên thay anh nói ra cách nghĩ của mình, “Lưu Huyền, anh hai và chị dâu muốn quay lại thời gian tuần trăng mật, em theo làm gì? Làm bóng đèn à?”

Nói xong Mộ Nguyệt Bạch lắc đầu, có chút không hiểu em trai mình nghĩ gì.

Lúc Mộ Lưu Huyền muốn lớn tiếng phản biện thì Hạ Vân Khuynh thấy Mộ Nguyệt Sâm ở ngoài cửa, cùng với Hạ Băng Khuynh ở sau lưng anh!

“Băng Khuynh!” Hạ Vân Khuynh thoát khỏi cái ôm của Mộ Cẩm Đình gấp gáp chạy về phía Hạ Băng Khuynh.

Nghe giọng của cô, Mộ Nguyệt Bạch dừng một cái, từ từ quay người qua.

Lúc nhìn thấy Hạ Băng Khuynh mắt anh dâng lên sự vui mừng khó khống chế.

Nhưng sau đó lại tối lại vì anh thấy cô về cùng Mộ Nguyệt Sâm.

Không lẽ cô và Mộ Nguyệt Sâm làm hòa rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.