Đôi mắt chắc vì đọc sách mà tồn tại.
Anh ngồi trên sofa, ôn nhu nhàn nhạt, bình thản bất biến.
Có lẽ tiếng mở cửa kéo anh ra khỏi sách.
Anh đứng dậy, mắt nhìn thẳng lên người Hạ Băng Khuynh.
“Hôm nay có thể đi rồi chứ?” Giọng anh ôn hòa, không chút gợn sóng.
Dường như anh đang nói một chuyện rất bình thường, không chút rung động gì.
Hạ Băng Khuynh như đứa trẻ làm sai chuyện, từng bước đi đến bên anh.
Cô cũng không muốn không cốt khí như vậy, nhưng hết cách ai bảo cô tốn nhiều thời gian như vậy?
Người sai là cô, cô không có lí do giảo biện cũng không có dũng khí.
“Có thể đi rồi. Chúng ta đi đâu trước?”
Cô đi sau Quý Tu, nhìn Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Vân Khuynh một cái.
Chuyện thảo luận từ sáng đến giờ, bây giờ chỉ 1 câu đơn giản của Quý Tu liền đánh tan hết.
“Vậy đi thôi. Hôm nay đến thành phố bên cạnh.” Quý Tu nói xong, chân dài bước đi.
Nghe vậy, Hạ Băng Khuynh có chút mơ hồ.
Thành phố bên cạnh?
Sao Quý Tu không nói sao? Như vậy cô không cần từ bên đó chạy về. Nhưng tình hình bây giờ, cô vừa từ đó chạy về, vẫn cần phải lập tức về lại đó.
Thời gian dài như vậy, vẫn cảm thấy khó chịu do say xe, trong đầu nghĩ mấy chữ.
Chuyện không thuận lợi!
“Thầy Quý, chúng ta đi thành phố bên cạnh làm gì?” Hạ Băng Khuynh nhịn không được hỏi.
Bây giờ chuyện của Thái Cúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2162814/chuong-938.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.